Phùng Kiến Vũ cả tuần nay đều nghĩ đến chuyện Vương Thanh rốt cuộc vì sao không hôn cậu?, nhiều lần rõ ràng là muốn hôn, nhưng tại sao hắn lại dừng?. Muốn nói Vương Thanh bỗng nhiên mất trí nhớ có chết cậu cũng không tin.
Phùng Kiến Vũ ban đêm nằm trên giường đều không nhịn được mà nhớ tới cảm giác cùng Vương Thanh hôn môi, cảm giác khi hắn mút nhẹ lên môi cậu, khi hắn điên cuồng mà gặm cắn... Vương Thanh!!! Tên khốn này quả thật là nghiệp chướng....
Hôm nay có giờ tự học buổi tối, Phùng Kiến Vũ suy nghĩ nửa buổi cuối cùng quyết định tối nay phải thử một lần. Nếu Vương Thanh vẫn còn không hôn cậu, thì dám chắc tên tiểu tử này đã có đối tượng mới rồi, hoặc trước giờ hắn ta chỉ là đùa giỡn thôi.
Phùng Kiến Vũ đợi hết buổi tối, đến giờ tan học vẫn ở lại chờ Vương Thanh quét dọn vệ sinh. Xong xuôi.... rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tắt đèn.
Phùng Kiến Vũ cúi thấp đầu, tâm như nổi trống, nếu lần này Vương Thanh lại dám trêu đùa cậu, cậu nhất định đánh hắn nằm liệt giường. Vương Thanh từ từ cúi xuống, khẽ nghiêng đầu tránh chạm vào chóp mũi Phùng Kiến Vũ. Đã lâu chưa hôn nhau, hiện tại lúc này hai người thực tâm đều thấy nhẹ nhõm. Vương Thanh thử một chút, không thấy Phùng Kiến Vũ kịch liệt phản ứng liền đánh bạo ngậm lấy môi trên của cậu, tay hắn từ trên tường trượt xuống bả vai cậu, nhẹ nhàng nâng mặt Phùng Kiến Vũ lên dịu dàng cùng cậu hôn môi. Hai cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-cu-the-theo-duoi-cau/3235813/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.