Đại Vũ căn thẳng, nhìn đồng hồ từng phút từng phút trôi qua.
Vương Thanh nhiều lần muốn dời đi sự chú ý của cậu nhưng vô ích.
Nhìn người nhiều như vậy rồi, sao Vương Thanh lại không nhìn ra được suy nghĩ của cậu. Chỉ biết thở dài, để cậu tự mình tìm hiểu.
Đúng. Đại Vũ sợ ông bà Vương, nói chính xác hơn là sợ nguời ngoài. Ngoại trừ ba nuôi ra thì không còn ai trên đời này cậu tin tưởng được, cho dù là người thân của ba nuôi.
Quá khứ đau khổ, cậu không muốn chạm tới, cậu cũng chưa từng kể cho ba nghe về quá khứ của cậu, sợ ba nuôi chán ghét.
Vĩnh viễn không bao giờ nói.
Cổng nhà chính nhà họ Vương uy nghiêm kì lạ. Nằm biệt lập lại có hàng rào bảo vệ dày đặc, phải vào sâu bên trong, mới nhìn thấy được toàn bộ biệt viện. Kiến trúc Gothic, nước sơn màu xanh rêu và khu rừng đằng sau tòa nhà, mang đến cho cậu một cảm giác cổ xưa, như lọt vào một truyền thuyết xa xưa.
Ông bà Vương lúc trưa nghe được Vương Thanh nói sẽ trở về thì vội vàng làm mà một bữa tối thật lớn. Nhưng không ngờ khi anh đến lại mang đến một cậu nhóc khả ái. Da dẻ trắng noãn, khuông mặt tròn trịa trẻ con, mắt to tròn hai mí chớp chớp. Đáng yêu như một thiên sứ. Khi bước vào nhà còn nhỏ nhẹ lịch sự kính chào. Vừa đẹp vừa ngoan lại hiểu lễ nghĩ làm cho ông bà Vương hết sức yêu thích, đem ném con trai mình sang 1 bên, vui đùa quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-baba-den-day-thuong-con-di/2938675/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.