Thời điểm Soso và Raymond tỉnh dậy, Dilin đang cầm chổi lau nhà.
Raymond trừng to mắt, “Cậu nhảy ra từ đâu vậy?”
Dilin ngừng tay, khuỷu tay chống cằm, cười tủm tỉm: “Từ câu chuyện trong sách của cậu, bình thường mọi người đều gọi mình là thần sách.”
“Thần trộm? Mình nhất định sẽ không mang cậu đến sòng bạc.” Raymond nói xong, Soso đã hoan hô nhảy bổ xuống giường, hai ba bước dính lên người Dilin.
“Anh không sao chứ? Anh ngất xỉu làm em sợ muốn chết. Em muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng bị Hydeine đuổi đi á.” Soso bắt đầu mách tội.
Raymond nói: “Hồi bị lôi đi em ấy nước mắt nước mũi tèm lem khóc suốt dọc đường, hại tất cả mọi người đều tưởng mình làm gì em ấy. May mà Kevin giải thích hộ mình, không thì mình có nhảy xuống hồ Huyễn Cảnh cũng không rửa sạch oan khuất.”
Dilin cười buông Soso ra, “Vậy tức là không phải tất cả mọi người đều nghĩ cậu làm gì đó rồi.”
Soso lưu luyến thả chân xuống, hai tay vẫn gắt gao kéo cánh tay cậu, sợ cậu lại chạy mất.
Dilin tiếp tục lau nhà.
“Cậu đang làm gì đó?” Ánh mắt Raymond rốt cục nhìn đến giẻ lau trong tay cậu.
“Làm chuyện mấy ngày nay các cậu không làm.”
Raymond lôi Soso đi rửa mặt.
Vào phòng rửa mặt, hắn nhỏ giọng hỏi Soso, “Có nên nói cho Dilin biết chuyện của Ningya không nhỉ?” Hắn biết bạn tốt nhất của Ningya trong học viện là Dilin, sợ cậu ấy nghe rồi sẽ lo lắng.
Soso nói: “Dù chúng ta không nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vien/1931850/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.