Pamela biết hắn là ma pháp sư, cũng có ý muốn thử bọn họ, thấy hắn chủ động đưa lên cửa, lập tức nói: “Vậy ý của ngươi sao?”
Hydeine nói: “Ta chỉ hỏi đường xa hay gần. Nếu quá xa, ta muốn ngồi xe ngựa.”
Vẻ mặt Pamela trong nháy mắt từ chờ mong biến thành khinh miệt, “Xe ngựa thành Dabe chỉ dùng để vận chuyển thứ không thể đi.”
“Vận chuyển?” Hydeine chầm chậm nhìn đoàn xe, ngón tay giơ lên, cây cối nhất thời giống như ngựa bị đốt đuôi, lập tức lao ra hơn mười thước, sau đó quỷ dị nổi giữa không trung, “Ngươi nói phương thức vận chuyển này?”
Pamela giật mình nhìn hắn.
Hydeine cong ngón tay, cây lại bị gió thổi trở về, một lần nữa chồng chất trên xe, gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.” Hắn nói xong, đang muốn đi, đã bị Pamela ngăn lại: “Ma pháp của ngươi có thể duy trì bao lâu?”
Khóe miệng Hydeine giương lên, “Ma pháp của ta cho tới bây giờ chỉ vận chuyển thứ có hai đùi có thể đi đường.”
Dilin thấy ánh mắt hắn lướt qua, không biết tại sao lại nhớ tới lúc trước hắn ôm mình, phần eo căng thẳng.
Pamela cố nén lửa giận: “Hiện tại không phải lúc so đo điều này!”
Hydeine nói: “Đó là ngươi nghĩ thế.”
“Ngươi!” Pamela nhìn sắc trời, không muốn tiếp tục cãi cọ với hắn, phủi tay đuổi theo đoàn xe.
Hydeine ở phía sau thi thi nhiên nhiên nói: “Ta không làm, không phải đệ tử ta cũng không làm.”
Dilin nhìn ót hắn. Là học sinh duy nhất của Hydeine, cậu biết rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vien/1931840/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.