Long đại ca hồn nhiên không ngoái đầu lại nhìn, vẫn tiếp tục chăm chú bắt mạch, chỉ là giọng điệu cất lên ồm ồm lành lạnh: "Hiện giờ gọi là anh Long, bao năm không có ai dám gọi tao bằng cái danh đó rồi! Đã biết ba chữ Long đại ca mà vẫn giở giọng cha với tao thì mày cũng thuộc dạng hàng hiếm đấy. Hổ không gầm, tưởng mèo cỏ đúng không! Cho mày ba giây, thích giữ lại phần nào trên cơ thể thì nói một tiếng. Nể công lao mày dạy dỗ thằng nhỏ, tao chừa lại cho mày một mạng. Sau này ở trường, chăm sóc con tao cho cẩn thận, nó mất một miếng da, mày nhiều một xấp vàng mã!"
Thầy Hiếu khịt cười, như cũ tựa ở vách tường, uể oải che miệng ngáp, mất dần hứng thú: "Thật lòng mà nói, từ lúc Quải lão gọi tao một tiếng anh em, tao đã xem như nửa cái cha mày, nói giọng cha mày âu cũng hợp tình hợp lí. Có điều, hiện tại cha không nhận thằng bất hiếu như mày làm con nữa. Bợ thằng cháu chắt cút lẹ lên. Tao sắp hết kiên nhẫn rồi."
"Con mẹ mày, muốn chết!" Long đại ca thoắt cái đã phóng tới. Mắt thấy chân diện mục của người trước mắt, nắm đấm nhắm chuẩn xương gò má đối phương còn chưa tung được nửa đường đã như boomerang, tự nhẹ nhàng tát ngược lại bản mặt của chính hắn, hai đầu gối ầm một tiếng nhanh chóng quỳ rập xuống thể hiện thành ý.
"Đại.. Đại.." Long đại ca giọng hơi yếu, có chút ngập ngừng, sống lưng lạnh từng đợt, mắt chỉ dán vào nền đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ve-gia/3357697/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.