‘Hồng nhi? Hồng nhi? ăn cơm, còn ngủ, sẽ bị Diệu nhi cười!’
Thanh âm Thanh Văn xa xa truyền đến, Đông Phương Hồng lắc lắc đầu còn chút hỗn độn, ngáp một cái. Người khởi xướng là ai hả? nếu không phải người nào đó đè nặng hắn làm đến hừng đông, hiện tại hắn sẽ dậy không được sao?
Di!
Đông Phương Hồng nhìn thấy bàn tay nho nhỏ của mình thì khiếp sợ cực kỳ.
Hắn lại tán công! như thế nào lại như vậy, còn chưa đến hai năm!
Hắn biết khoảng cách hai lần thường thường không cố định, có đôi khi vài chục năm, có đôi khi mười mấy năm, có đôi khi thậm trí chỉ trong mấy tháng, Nhưng chu kì phần lớn là mười năm một lần, như thế nào lại nhằm ngay lúc này.
Xong rồi, xong rồi.
“Hồng nhi, mau ra đây. Tất cả mọi người đang chờ Diệu nhi trảo chu đấy, Hồng,,,,”
[Trảo chu: chọn đồ vật đoán tương lai, một tập tục vào ngày thôi nôi của các bé. Khi bé tròn một tuổi, cha mẹ sẽ bày các loại đồ vật cho bé chọn, để dự đoán tương lai và sở thích của bé]
Vừa bước vào phòng, Thanh Văn chỉ thấy Đông Phương Hồng nho nhỏ. Đông Phương Hồng gần như có thể nói là muốn khóc lại khóc không được, nhưng ánh mắt Thanh Văn cũng thẳng đứng.
“Tiểu Hồng nhi” thanh âm Thanh Văn có chút khàn khàn.
Đông Phương Hồng dùng vẻ mặt cầu xin “Thanh Văn, làm sao bây giờ, tất cả mọi người đều đến đây, ta lại thành cái dạng này, không ra được đâu.
“Ta nghĩ, ngươi không cần ra ngoài đâu” bước tới cửa, Thanh Văn chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-du-dong-phuong-hong/1622/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.