Thời thế, thật sự là vô kì bất hữu.(có đủ những cái lạ)
Lúc Thanh Văn tự tắm từ sau bình phong xong, mới vắt tóc đi ra, liền thấy Đông Phương Hồng ngẩn người đang nhìn cái gì đó trên bàn.
Trên bàn có cái gì cũng không đặc biệt, đặc biệt chính là người dùng nó.
(cái lí thuyết hút gạch = 3=)
Mấy miếng hắc diêu thạch rơi rớt trên bàn, Đông Phương Hồng ngẩng đầu nhìn thấy Thanh Văn hai má lại hồng lên.
Thời buổi này, không có nhiều người dùng thuật bói toán, mà mấy miếng hắc diêu thạch này từ đoàn biểu diễn ở tiểu viện. Chắc là Đông Phương Hồng ‘nhàn nhàn không có việc gì làm’ muốn tiểu nhị thay hắn mang tới đây đi? Nhưng trọng điểm là hắn vì cái gì lại muốn cái này, hơn nữa, dùng nó để tính cái gì?
“Ngươi thật sự là dọa chết ta” Thanh Văn liếc mắt một cái nhìn Đông Phương Hồng cùng thạch tử trên bàn, lên tiếng nói “ngươi đang tính cái gì a?”.
“Không có gì!” Đông Phương Hồng vội vàng đem thạch tử trên bàn làm loạn, cuối cùng còn thật cẩn thận nhìn Thanh Văn một cái.
“Sư phụ ta trước kia muốn dạy cho ta loại kì môn bát quái gì đó, chính là ta ngại phiền toái, muốn luyện kiếm, cho nên đến bây giờ vẫn dốt đặc cán mai” Thanh Văn cười, ngồi xuống bên cạnh bàn, lau tóc.
Đông Phương Hồng nghe xong, cũng theo bản năng yên tâm mà thở dài. Đợi đến lúc phát hiện điểm không thích hợp ngẩng đầu, quả thực bắt gặp ánh mắt tò mò của Thanh Văn.
“Ngươi quả nhiên đang tính cái gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-du-dong-phuong-hong/1615/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.