Chương trước
Chương sau
Tạ Dung Dữ im lặng rất lâu, đoạn đứng dậy, không nói không rằng kéo cửa ra.
Triêu Thiên ân cần xách mấy xô nước nóng đi vào, đổ đầy thùng nước tắm, trước khi lui ra còn nói: “Công tử, thuộc hạ chờ ngoài hành lang, cần việc gì cứ gọi ạ.”
Phòng chữ Thiên ở Vân Khứ Lâu có bố cục không khác phòng ngủ ở Giang gia là bao, gian phụ nằm hai bên và phòng chính được nối thông nhau, Khưu Mậu đi rồi, Tạ Dung Dữ cũng không khách khí mà biến gian phụ thành phòng tắm.
Nước tắm ấm áp dễ chịu, tối hôm qua Thanh Duy chạy trối chết suốt đêm, mồ hôi nhễ nhại nhớp nháp làm nàng chỉ muốn được tắm ngay, nhưng vừa đặt chân vào phòng tắm thì nàng bỗng ý thức được một điều, kéo cửa phòng tắm ra.
Tạ Dung Dữ đang xem bản đồ núi Trúc Cố, nghe thấy tiếng động bèn xoay mặt lại: “Sao thế?”
“Ta…” Thanh Duy do dự, “Ta không có đồ thay.”
Nàng nói xong, Tạ Dung Dữ cũng ngẩn người.
Một lúc sau, y đi tới tủ lấy trung y của mình ra, vắt lên kệ trúc trong phòng tắm: “Mặc của ta đi.”
***
Bấy giờ đã gần giờ Mão, mây trời dần hửng sáng, Thanh Duy tắm xong bước ra, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Kế hoạch của nàng là nghỉ ở Vân Khứ Lâu đến giờ Thìn, bàn bạc với Tạ Dung Dữ cách dụ ma xám xuất hiện, đợi tới khi trời sáng, quân lính tuần tra trên đường rút bớt thì nàng sẽ về trang viên làm theo kế hoạch.
Kế hoạch rất tốt, chỉ là…
Thanh Duy nhìn bộ trung y của Tạ Dung Dữ trên người mình, lại nhìn chiếc giường đã được dọn dẹp trước mắt, cuối cùng cũng ý thức được điểm bất ổn.
Sao nàng lại nán lại đây như thể chuyện đương nhiên vậy?
Hai người là cố nhân, là người quen cũ, nàng ở lại một lúc, dùng một bữa cơm cũng bình thường, nhưng bọn họ đã không còn là vợ chồng nữa rồi, nàng mặc đồ của y, ngủ giường của y, lại còn dùng bể tắm của y, như thế là thế nào?
Tạ Dung Dữ thấy Thanh Duy ngơ ngác ngồi trên giường, nghiêng người tới đắp chăn cho nàng rồi ngồi xuống một bên: “Đang nghĩ gì vậy?”
Thanh Duy nhìn y.
Nàng đã quen sống chung với y như thế rồi, chỉ vì cuộc hội ngộ bất ngờ mà xém quên phải đối xử với y như người ngoài.
Y cũng thật là, sao lại không nhắc nàng? Đừng bảo là cũng quen rồi nhé.
Chiếc giường khá lớn, Thanh Duy nhìn chỗ trống bên cạnh, hỏi thử: “Ngài… không ngủ à?”
Tạ Dung Dữ dừng lại, nhìn nàng: “Muốn ta ở bên nàng?”
Thanh Duy vội vàng lắc đầu.
Chẳng hiểu sao nàng lại sợ có y ở bên cạnh, nhưng đó không hẳn là tâm lý sợ hãi, bởi lẽ nàng không kháng cự, chỉ là tim nàng đập rất mạnh, giống như vừa rồi khi y đột nhiên tới gần đắp chăn cho nàng, ngửi thấy hơi thở thơm mát trên người y, con tim nàng suýt đập trễ một nhịp.
Thanh Duy cảm thấy, nếu y mà nằm ngủ bên cạnh, khéo cả đêm ấy nàng sẽ thức trắng mất.
Lạ thật, năm ngoái ở Giang gia, hai người từng ngủ chung giường nhưng nàng chưa bao giờ có cảm giác đó, hồi ấy nàng cũng đâu thực sự xem y là phu quân của mình. Còn bây giờ khi đối diện nhau bằng thân phận thật, tại sao nàng lại không thích ứng được thế này?
Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy: “Vậy nói chuyện đi.”
“… Nói gì?”
Tạ Dung Dữ mỉm cười, chỉ cho rằng nàng đã quá mệt, hạ giọng nhắc nhở: “Không phải nàng nói tiểu a đầu ở chỗ mình đang ở có khả năng quen biết con ma xám ấy à. Sao nàng lại gặp được cô ta?”
Thanh Duy nghe thế, nhớ đến Diệp Tú nhi, con tim treo cao cũng thả lỏng, “Gặp ở phủ Đông An.”
“Ta đến Lăng Xuyên, nghe nói Từ Đồ quen biết sơn tặc núi Trúc Cố nên định đi thẳng đến Thượng Khê luôn, nhưng lúc đó Thượng Khê đã bị phong tỏa vì chuyện ma quái. Ta mới đợi ở phủ Đông An vài hôm, tính tìm vài người Thượng Khê dẫn ta đi đường tắt vào Thượng Khê, tránh trạm dịch kiểm tra.
Rồi cứ thế mà gặp Diệp Tú nhi và Diệp lão bá thôi, chủ nhân bọn họ phục vụ tên Dư Hạm, là phòng ngoài được Tôn Huyện lệnh nuôi ở trang viên thành tây, bọn họ đến phủ Đông An để mua son phấn, nhưng mua xong không về mà cứ luẩn quẩn ở tiệm thuốc mấy ngày.
Thực ra ban đầu ta cũng không nghi ngờ gì đâu, có điều về sau chuyện trùng hợp quá, ngay cái đêm ta vừa đến Thượng Khê thì con ma xám xuất hiện trong trang viên, tìm Diệp Tú nhi đầu tiên. Cả tối hôm qua nữa, rõ ràng trong thành đang bắt ma, nhưng Diệp Tú nhi lại lén rời khỏi trang viên, còn thắt túi thơm lên cây hòe già trong thành, khắc ký hiệu. Tối qua ta đụng đầu với con ma xám ngay lúc nó ngồi xổm trên cây. Ta ngờ rằng mùi hương lạ trong túi thơm đó dùng để thu hút con ma, ký hiệu khắc trên thân cây là muốn báo nó mau chạy đi, Diệp Tú nhi và Diệp lão bá biết con ma xám này không phải ngày một ngày hai, khéo có khi năm năm qua chính bọn họ đã giúp con ma xám ẩn nấp, chứ một thiếu niên tâm trí chưa toàn diện như hắn thì không thể trốn giỏi đến vậy được.”
Nghe Thanh Duy kể xong, Tạ Dung Dữ trầm ngâm, “Ông cháu Diệp gia quen biết con ma xám, nàng chắc chắn bao nhiêu phần?”
Thanh Duy suy nghĩ: “Chín phần. Ta không tin trùng hợp, con ma xám liên tục xuất hiện vì Diệp Tú nhi, ắt hẳn trong này có nguyên nhân. Còn một điểm quan trọng nữa, tối qua quan phủ giăng bẫy ở tiệm thuốc để bắt ma, mà lúc trước ở Đông An, Diệp Tú nhi và Diệp lão bá cũng thường xuyên tìm mua một vị thuốc. Ta đoán thực chất người muốn mua dược liệu không phải ông cháu Diệp gia mà là con ma xám, ông cháu họ chỉ đang giúp hắn mà thôi.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Nàng có biết bọn họ đang tìm mua dược liệu gì không?”
Thanh Duy lắc đầu.
Hồi ở Đông An, nàng chỉ muốn Diệp Tú nhi và Diệp lão bá dẫn mình vào Thượng Khê, để tránh bị nghi ngờ nên nàng không hỏi nhiều chuyện của bọn họ. Nếu sớm biết dược liệu là nhân tố quan trọng thì nàng đã hỏi rồi.
Nghe Thanh Duy nói xong, Tạ Dung Dữ trầm ngâm suy tư.
Tuy y và Thanh Duy cùng phát hiện manh mối về sơn tặc núi Trúc Cố, song điểm xuất phát lại khác nhau.
Thanh Duy trực tiếp điều tra được từ việc ma quỷ lộng hành trong núi.
Còn y điều tra từ tướng quân dẫn binh diệt sơn tặc năm xưa, từ đó tra được Tưởng gia kiện cáo sơn tặc, cuối cùng mới hướng sang con ma thỉnh thoảng xuất hiện trong núi mấy năm qua, rồi để Triêu Thiên giả ma dụ rắn ra khỏi hang.
Tướng quân tiêu diệt sơn tặc năm ấy đã đột ngột qua đời trên đường lưu đày vì vụ án hà hiếp dân nữ; còn thương hộ họ Tưởng cáo trạng sơn tặc, đẩy sơn tặc vào đường cùng thì có vẻ như đã bị ai đó đánh tiếng từ trước, không chịu tiết lộ nửa chữ, nếu cứ dồn ép, nói không chừng sẽ bứt dây động rừng.
Cũng tức là, con ma xám bị Tạ Dung Dữ dùng trăm phương ngàn kế dụ ra chính là manh mối duy nhất y có thể trực tiếp giành được.
Y ẩn thân ở Thượng Khê mấy ngày, chẳng phải là vì muốn bắt được con ma xám này trước tất cả mọi người sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Dung Dữ nói: “Không sao, từ Thượng Khê đến Đông An cũng không xa, ngựa chiến nửa ngày là đến nơi, nàng còn nhớ tiệm thuốc mà ông cháu Diệp gia ghé là đâu không?”
Nhưng hỏi xong, y lại không nghe thấy người đáp.
Tạ Dung Dữ ngoái đầu nhìn, chẳng ngờ Thanh Duy đã nghiêng người ngủ gục tự bao giờ.
Nàng thực sự đã quá mệt, gần nửa năm qua chẳng ngủ được một giấc tử tế. Mái tóc đen tuyền xõa trên gối, hai má nhợt nhạt, bộ trung y nàng mặc trên người rộng thùng thình, để lộ xương quai xanh gầy gò.
Tạ Dung Dữ nhìn nàng, trong lòng tự nhủ: Sao nàng lại biến mình thành ra như thế?
Trời đã sáng nhưng thời tiết rất đẹp, mưa nhẹ âm u sẽ không ảnh hưởng đến người đang ngủ. Tạ Dung Dữ ôm Thanh Duy nằm thẳng xuống giường, khép cửa sổ lại, hạ rèm xuống, im lặng ngồi một bên.
***
Chẳng hay li bì say ngủ đã bao lâu, cho tới khi Thanh Duy mơ màng mở mắt, đầu óc chưa tỉnh táo, nhìn tia nắng rực rỡ ngoài khung cửa, trong thoáng chốc cứ ngỡ mình đã trở về Giang gia.
Còn chưa ngồi dậy, bên cạnh nàng truyền đến âm thanh dịu dàng: “Tỉnh rồi à?”
Thanh Duy quay mặt sang, Tạ Dung Dữ ngồi bên giường, hình như y có ra ngoài nên đã thay sang trường sam hình mây, đang xem bức thư trong kinh đưa tới.
Thanh Duy vẫn còn ngái ngủ, nửa tỉnh nửa mơ gật đầu.
Tạ Dung Dữ mỉm cười: “Ngủ ngon không?”
Thanh Duy lại gật đầu, “Giờ nào rồi?”
Tạ Dung Dữ đưa cốc nước cho nàng, “Vừa sang giờ Tuất.”
Thanh Duy đang uống nước, nghe thấy giờ Tuất suýt thì sặc. Ban nãy nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nàng cứ tưởng trời hẵng còn sớm, ai dè đã là hoàng hôn rồi.
Sao nàng lại ngủ những năm canh giờ thế này, bao năm lang bạt bên ngoài đã tạo nàng thói quen giờ giấc chính xác, nói dậy lúc nào là dậy lúc đó.
Thanh Duy đột ngột xoay mình xuống giường, túm tóc thành đuôi ngựa, nhìn quanh bốn phía, thấy bộ đồ vải thô mình thay ra tối qua đang vắt trên kệ thì vội vàng cầm lấy mặc vào.
Tạ Dung Dữ ngạc nhiên: “Nàng làm gì thế?”
Thanh Duy vội vã liếc y, lấy làm tự trách, “Ta làm hỏng chuyện rồi, phải nhanh chóng quay về trang viên.”
Tạ Dung Dữ cảm thấy buồn cười, “Nàng làm hỏng chuyện gì?”
Thanh Duy bôi phấn vàng lên mặt, mượn ánh nắng hoàng hôn, múc một chậu nước rồi soi bóng chấm tàn nhang, “Không phải lúc sáng ta nói với ngài rồi à, Diệp Tú nhi đi Đông An là để tìm một vị thuốc còn gì. Lúc đó ta đã muốn về sớm để thăm dò vị thuốc mà cô ấy đã mua, nhanh chóng dụ con ma xám xuất hiện. Cứ kéo dài chuyện cũng không hay, trong huyện lắm kẻ muốn bắt ma, ai biết đâu mới là hung thủ thực sự, lỡ như bị nẫng tay trên, chẳng phải bao công sức trước đó của chúng ta đổ sông đổ bể ư. Sao ta lại ngủ say vậy chứ?!”
Tạ Dung Dữ lại bảo: “Vội vàng làm gì, ta đã lệnh Chương Lộc Chi đi lấy loại thuốc mà Diệp Tú nhi muốn tìm về rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.