Chương trước
Chương sau
Tôn Nghị Niên vừa đi tới chỗ ngoặt cầu thang thì bị hộ vệ ở trước phòng Khúc Mậu ngăn cản, “Huyện lệnh đại nhân đợi đã.”
Một lúc sau, giọng Khúc Mậu ở trong phòng vọng ra: “Lại có chuyện gì nữa?”
Tôn Nghị Niên khách khí nói: “Là thế này, tệ nhân nghe nói Khúc Hiệu úy không muốn chuyển ra khỏi Vân Khứ Lâu nên đến hỏi lý do ạ.”
Vì cách nửa cầu thang và một cánh cửa nên ông ta phải rướn giọng mà nói, một lúc lâu sau mới nghe thấy trong phòng “à” một tiếng.
Cửa mở ra, Khúc Mậu đứng trước cửa vuốt tà áo, đi xuống tầng một, “Xuống dưới rồi nói.”
***
“Tại hạ đã lệnh cho Tần sư gia quay về nha môn mời Ngũ Hiệu úy và Khưu hộ vệ đến rồi ạ.” Xuống đến tầng một, Tôn Nghị Niên châm trà cho Khúc Mậu, cẩn thận quan sát mặt hắn, “Kế hoạch bắt ma lần này do hai người bọn họ vạch ra, để bọn họ giải thích cho Khúc Hiệu úy sẽ rõ hơn.”
Vì trước đó Tần sư gia đã đến làm thuyết khách một chuyến, Tôn Nghị Niên sợ nếu lại đến nữa sẽ khiến Khúc Mậu không vui, ai dè cậu công tử này chẳng những không trách mà còn rất kiên nhẫn.
Một lúc sau, Tần sư gia đã mời Ngũ Hiệu úy và Khưu hộ vệ đến.
Ngũ Hiệu úy là Hiệu úy của Tả Kiêu vệ.
Triều đình hạ lệnh tái xây dựng Tiển Khâm Đài, đồng thời điều bách nhân vệ đội từ các bản doanh nha môn đến Lăng Xuyên. Bách nhân đội của Tả Kiêu vệ do Ngũ Thông chỉ huy, còn Tuần Kiểm Ti do Khúc Mậu phụ trách.
Gộp các vệ đội lại với nhau thì tổng cộng hơn năm nghìn người, binh lực quá thừa so với Tiển Khâm Đài, vừa hay chỗ Thượng Khê đang thiếu người bắt “ma”, thế là đội của Khúc Mậu và Tả Kiêu vệ được cắt cử sang.
Khúc Mậu là quý công tử chây lười, nửa năm qua chẳng có lấy chút tiến bộ, Khúc Bất Duy lo con trai hành sự chiếu lệ nên đã điều một thuộc hạ năng lực đi theo hắn, chính là Khưu Minh đây. Mà Khúc Mậu thực sự không hổ với cái danh “công tử nhà giàu”, vừa đến Thượng Khê là xòe hai tay, chỉ lâu lâu mới đến trạm kiểm soát trực, còn toàn bộ chuyện bắt ma đều giao cả cho Khưu Minh.
Mọi người đã có mặt đông đủ, Ngũ Hiệu úy mở lời trước: “Tại hạ nghe Tần sư gia nói Khúc Hiệu úy muốn biết kế hoạch bắt ma tối mai?”
Khúc Mậu gật đầu, nhớ lại lời mà người trong phòng đã dạy mình: “Các ngươi bảo ta chuyển đi thì ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng, lúc nãy Tôn đại nhân có nói muốn bắt ma gần Vân Khứ Lâu, rốt cuộc bắt ma như thế nào, ai bắt, lẽ nào không có quy trình?”
Hiếm khi hắn quan tâm công chuyện như thế, mọi người không khỏi trố mắt nhìn nhau.
Ngũ Hiệu úy trải bản đồ huyện Thượng Khê lên bàn, trên bản đồ có ba vòng đen, Khúc Mậu nhìn kỹ, những nơi đánh dấu đều là hiệu thuốc.
“Hiện tại ma đã vào thành, ma bóng đỏ, ma bóng xám qua lại thường xuyên nhất, nếu Khúc Hiệu úy còn nhớ thì hai chỗ này,” Ngũ Hiệu úy chỉ vào hai hiệu thuốc trên bản đồ, “Chính là nơi mà con ma bóng xám đã xuất hiện. Mấy hôm rồi tại hạ với Khưu hộ vệ và Tôn đại nhân đã kiểm tra lui tới, phát hiện được một vấn đề khả nghi – con ma bóng xám toàn xuất hiện vào sau một ngày khi hiệu thuốc thu mua dược liệu, tại hạ cả gan suy đoán, con ma bóng xám này hoặc muốn tìm một vị thuốc nào đó, hoặc nó bị một mùi thuốc nào đó thu hút.”
Ngón tay của Ngũ Hiệu úy di chuyển trên bản đồ, chuyển đến hiệu thuốc Nguyệt Hòa ở gần Vân Khứ Lâu, gõ vào rồi nói, “Nếu tại hạ đoán không nhầm, nếu hiệu thuốc này cũng thu mua cùng loại dược liệu, thì có thể sẽ là nơi tiếp theo mà con ma bóng xám xuất hiện.”
Khúc Mậu nói: “Ta hiểu rồi, có phải các ngươi định để hiệu thuốc này mua cùng loại dược liệu hòng dụ ma?”
“Khúc Hiệu úy nói rất chính xác.” Ngũ Hiệu úy gật đầu, “Nhưng dụ ma không khó, bắt ma mới khó. Thứ nhất chúng ta chỉ là phàm phu tục tử, chưa ai bắt ma bao giờ, phải nhờ cậy đạo sĩ; thứ hai, cái con mà chúng ta bắt chỉ là ma bóng xám, còn ma bóng đỏ vẫn chưa bắt được, trong thị trấn đã xuất hiện chuyện ‘ma giết người’, có câu thỉnh thần dễ dàng tiễn thần nan giải, không ai biết ta dụ ma đến là chuyện tốt hay xấu.”
“Đó cũng là lý do tệ nhân mời Hiệu úy quay về tệ phủ ở.” Tôn Nghị Niên tiếp lời Ngũ Hiệu úy, khuyên Khúc Mậu, “Hiệu thuốc Nguyệt Hòa nằm sát Vân Khứ Lâu, nếu đến lúc đó gọi ma tới thật, chỉ sợ vài mống hộ vệ khó giữ được an nguy cho Hiệu úy, đấy là thứ nhất; thứ hai, hiệu thuốc Nguyệt Hòa chỉ là một trong số những nơi bắt ma, để đề phòng ma tẩu thoát, các con đường lân cận đều có quân lính mai phục, trước mắt nha huyện muốn trưng dụng Vân Khứ Lâu để tiện bề điều động, nhưng nếu Khúc Hiệu úy vẫn ở đây…” Tôn Nghị Niên do dự, “E không thuận lợi cho lắm…”
Nghe hai người họ nói xong, Khúc Mậu nuốt nước bọt.
Thực ra lúc sáng khi Tần sư gia đến khuyên thì hắn đã dao động.
Xét cho cùng Vân Khứ Lâu chỉ là khách điếm, vắng tanh vắng ngắt, nào vượng nhân khí bằng phủ Huyện lệnh; phủ Huyện lệnh gì cũng tốt, mỗi tội không giấu được người.
Khúc Mậu nhìn lướt lên tầng hai, cuối cùng vẫn không đồng ý, “Không được, đến chỗ ngươi làm gì, ta đây đường đường là Hiệu úy thất phẩm đương triều, ha, các ngươi cùng đi bắt ma làm anh hùng, thế mà lại bảo ta trốn ở nhà ngươi, lý lẽ gì đây hả? Ta… Ta sẽ ở Vân Khứ Lâu.”
“Nếu…” Đúng lúc này, Tần sư gia đứng bên cất tiếng, “Khúc Hiệu úy thật sự không muốn đến phủ của Tôn đại nhân, vậy tới nha huyện có được không?”
Đó là đối sách thỏa hiệp mà mọi người đã bàn bạc từ trước.
“Nha huyện?” Khúc Mậu phân vân.
Sau khi đến Thượng Khê hắn có ghé nha huyện một lần, có binh lính nha sai canh gác, đúng là tốt hơn Vân Khứ Lâu nhiều, chỉ là, vẫn khó để giấu người.
Tần sư gia bảo: “Hiệu úy đại nhân đến nha huyện, tối mai bắt ma, lỡ có điều động tạm thời thì người bên dưới cũng tiện xin phép đại nhân. Hơn nữa nha huyện cách hiệu thuốc Nguyệt Hòa hai con phố, nếu trong lúc bắt ma xảy ra sự cố, Hiệu úy đại nhân cũng sẽ không bị liên lụy, lòng quân vẫn vững. Thứ ba nữa, sau nha huyện là miếu Thành hoàng, có miếu Thành hoàng trấn giữ, ma quỷ sẽ không dám chạy tới khu vực ấy đâu, nói đâu xa, đạo sĩ bắt ma tối mai cũng được nha huyện mời đến mà.”
Tôn Nghị Niên tiếp lời: “Tuy không thoải mái bằng Vân Khứ Lâu, song nha huyện đã là nơi an toàn nhất rồi.”
Khưu hộ vệ cũng khuyên: “Ngũ gia à, hay cứ theo lời Ngũ Hiệu úy và Tôn đại nhân, chuyển đến nha huyện ở đi.”
Khúc Mậu do dự, “Vậy… các ngươi cứ về nha môn trước, để ta suy nghĩ đã.”
***
Khúc Mậu quay về phòng cũng là lúc trời đã tối sầm. Hai bên phòng chữ Thiên ở tầng hai có gian ngăn cách, bấy giờ cửa gian để mở, ở bên trong, ngoại trừ người áo xanh trước đó thì có thêm hai người mặc đồ đen. Khúc Mậu chẳng giật mình, đứng trước cửa sổ nhìn xuống, đợi hội Tôn Nghị Niên Ngũ Thông đi xa rồi mới quành vào phòng: “Điện hạ ơi, tổ tông ơi, con lạy ngài chuyển ra ngoài đi!”
Người áo xanh ngồi trong phòng chính là Tạ Dung Dữ.
Mà Khúc Mậu cũng không lạ gì hai người mặc đồ đen đứng hầu bên cạnh, một người là Triêu Thiên, người còn lại là Hiệu úy bộ Hiêu của Huyền Ưng Ti – Chương Lộc Chi.
Tạ Dung Dữ không ý kiến, cầm quạt chậm rãi gõ vào lòng bàn tay: “Bọn họ nói sao? Định bắt ma thật à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.