Vào giờ Tuất, trong cung đã thắp đèn. Vinh Hoa trưởng công chúa rời khỏi phật đường, đi tới điện Chiêu Doãn, Đức Vinh đã đứng chờ bên ngoài.Trong điện vắng vô cùng, trưởng công chúa vẫy lui cung tì, miễn lễ của Đức Vinh, hỏi thẳng: “Dữ nhi thế nào rồi?” Đức Vinh đứng bên dưới thưa: “Hồi bẩm trưởng công chúa, từ khi điện hạ đến thao trường Dương Pha cho tới lúc về, đã hai ngày không chợp mắt rồi, hôm qua thái y vừa đi, điện hạ lại trực bên thiếu phu nhân cả một đêm.” Vẻ buồn rầu toát lên trong mắt trưởng công chúa: “Cô nương ấy… bị thương nặng đến vậy sao?” Đức Vinh đáp: “Vâng ạ, thái y đã khám, nói bị tụ máu trong đầu, không thể dùng mỗi thuốc để chữa được, phải kê toa thuốc tiêu bầm, đợi khối máu tự tiêu. Cũng có trường hợp không tiêu hết, nghe nói có người cứ nằm thế cả đời.” “Có lẽ nghe vậy nên điện hạ sinh buồn, tối qua không nói một câu nào, nhưng thái y cũng an ủi điện hạ, nói căn cơ của thiếu phu nhân rất tốt, lại còn đang trẻ, không chừng mấy ngày sau sẽ tỉnh.” “Sáng nay trông tinh thần điện hạ đã khá lên, giữa trưa còn ăn ít cháo, ba sênh thuốc của thiếu phu nhân đều do điện hạ tự sắc, cũng tự đút thuốc, trước khi nô tài vào cung, điện hạ còn cho gọi Kỳ Minh đến phủ, hỏi chuyện con tin được cứu ở thao trường Dương Pha.” Nghe thấy vậy, Vinh Hoa trưởng công chúa giãn chân mày, ngũ quan của bà rất đẹp, song nếu nhìn qua lại có phần sắc cạnh, có lẽ cái sắc cạnh ấy không đủ dịu dàng nếu đặt trên người một cô gái, nhưng nó đã được Tiểu Chiêu vương kế thừa, vừa khéo hợp với dung mạo anh tuấn khôi ngô. “Theo ngươi thấy, Dữ nhi có thực sự xem cô nương ấy là vợ mình không?” Đức Vinh cúi xuống, “Ban đầu khi thành thân, điện hạ chỉ nói là muốn cứu Thôi gia, cưới Thôi thị về sẽ đưa nàng ấy đến chùa Đại Từ Ân. Nhưng…” Đức Vinh do dự, “Trưởng công chúa cũng biết đấy, năm xưa Tiển Khâm đài sập đã để lại bóng mờ qua lớn trong lòng điện hạ, những năm qua, điện hạ ăn năn tự trách rất nhiều lần, chưa có lấy một khắc vui vẻ. Điện hạ trầm tính, không thích thể hiện cảm xúc, nhưng từ sau khi đeo mặt nạ thì phải học tính cách phóng túng của Giang tiểu gia, đôi khi nói chuyện nửa hư nửa thực, ngay cả nô tài và Triêu Thiên cũng không đoán nổi. Nhưng mà, cho dù là thế, có vài việc vẫn chẳng thể che giấu, sau khi thiếu phu nhân vào phủ, điện hạ đã thoải mái hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng hai người có gây gổ, nhưng tâm trạng cũng dễ chịu lắm. Nô tài không chắc điện hạ có xem thiếu phu nhân là vợ mình thật hay không, nhưng nô tài cam đoan, thiếu phu nhân có ảnh hưởng khá lớn với điện hạ.” Trưởng công chúa gật đầu: “Vậy chuyện ấy, Ôn Tiểu Dã có biết không?” “Chắc là không ạ. Điện hạ đã quen tự gặm nhấm, năm ấy khi thợ mộc Ôn dựng Tiển Khâm đài, xét cho cùng cũng là được điện hạ mời xuống núi, về sau trên văn thư định tội của ông ấy cũng có chữ ký của điện hạ, tuy có nguyên nhân đằng sau, nhưng nếu điện hạ biết nàng ấy là con gái của Ôn Thiên, có lẽ sẽ không nói thật.” Năm xưa khi mới dựng Tiển Khâm đài, đúng lúc Nhạc Hồng Anh đổ bệnh qua đời, Ôn Thiên về nhà thủ tang vợ, vì vậy thợ cả thi công Tiển Khâm đài lúc đầu không phải là Ôn Thiên. Mãi về sau khi sửa lại bản vẽ, Ôn Thiên mới được Tiểu Chiêu vương mời đến núi Bách Dương. Nghe những lời đó, trưởng công chúa thở dài một hơi, đấy là nỗi lòng của Dung Dữ, cũng như từ khi Tiển Khâm đài sập, chỉ mỗi khuyên nhủ thì không giải được. Trưởng công chúa không hỏi chuyện đó nữa, hỏi sang chuyện khác: “Dạo này ngươi và Triêu Thiên có khỏe không?” Đức Vinh nghe vậy, hoảng hốt bái lạy: “Đã phiền trưởng công chúa nhớ tới, nô tài và Triêu Thiên đều khỏe ạ.” Hắn biết trưởng công chúa không chỉ muốn hỏi chuyện đó, dừng một lúc rồi nói tiêp: “Dạo này Triêu Thiên mê mẩn học võ, điện hạ ép hắn học văn, tuy hắn không muốn nhưng cũng chịu ngồi tập viết rồi, có thể ngồi trong thư phòng viết cả đêm. Nô tài vẫn như xưa, lo mấy việc lặt vặt mà thôi. Hôm trước Cố thúc có gửi thư đến, Triêu Thiên đi về, điện hạ biết chuyện, còn cho người đem áo khoác theo, Cật Bắc rét lạnh, bảo người nhanh chóng đem tới cho Cố thúc trước khi trời vào đông.” Cố thúc tên là Cố Phùng Âm, là một trà thương qua lại giữa Cật Bắc và Trung Châu. Mười bảy năm trước, dẫu trận chiến sông Trường Độ đã giành được thắng lợi, nhưng chiến tranh quá khốc liệt bi thảm, khu vực Cật Bắc để lại rất nhiều đứa trẻ mồ côi không ai nuôi nấng. Cố Phùng Âm là người từ bi, không nỡ nhìn những đứa trẻ ấy phải sống cù bất cù bơ, bèn chọn hai ba mươi đứa đón về Trung Châu nuôi nấng, về sau chuyện ấy một đồn mười, mười đồn trăm, thậm chí triều đình cũng hay tin, bèn khen là giai thoại, dẫn tới các thương dân ở khu vực Trung Châu noi gương theo, cũng nhận nuôi trẻ cơ nhỡ ở Cật Bắc, giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho triều đình và châu phủ địa phương. Triêu Thiên và Đức Vinh là cô nhi đã theo Cố Phùng Âm từ Cật Bắc đến Trung Châu năm xưa, về sau bọn họ lớn lên, được phủ công chúa chọn trúng, chớp mắt đã theo Giang Từ Chu gần sáu năm. Xuất thân của bọn họ quá tội nghiệp, lại là trẻ mồ côi ở sông Trường Độ, nên những năm qua, dù trưởng công chúa hay Giang Từ Chu, không ai đối xử với bọn họ như những nô bộc khác. Đang nói chuyện thì bên ngoài có người tới bẩm: “Bẩm trưởng công chúa, Quan gia đã đến ạ.” Điện Chiêu Doãn đang mở cửa, vừa bẩm báo xong, một chàng trai mi thanh mục tú mặc miện phục màu son bước vào. Triệu Sơ không đợi trưởng công chúa hành lễ đã cất tiếng gọi: “Cô cô.” Còn đích thân đỡ Đức Vinh đang định thi lễ dậy, nói với trưởng công chúa: “Cháu nghe nói Đức Vinh đến, nên muốn tới hỏi xem biểu huynh thế nào rồi.” Chàng được trưởng công chúa nuôi lớn, vì vậy chưa bao giờ tự xưng “trẫm” trước mặt bà. Đức Vinh đáp: “Đa tạ Quan gia đã quan tâm, điện hạ vẫn khỏe ạ, hôm nay trước khi nô tài vào cung, điện hạ còn bảo nô tài gửi lời nhắn, nói tuy lần này Tôn đại nhân ở Đại Lý tự hơi hấp tấp, song cũng là người trung thành hiếm thấy, xin Quan gia chớ trách móc quá.” Trong triều có rất ít người theo phe Triệu Sơ, chàng biết Giang Từ Chu đang suy nghĩ cho mình, bèn bảo: “Trẫm hiểu rồi, lần này biểu huynh đã vất vả, chuyện trong triều trẫm sẽ xử lý, ngươi quay về cứ bảo huynh ấy yên tâm.” Rồi lại hỏi, “Nhân chứng cứu về từ Tuần Kiểm ti sao rồi?” “Nhân chứng bị thương rất nặng, tới giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh, điện hạ đã giao người đó cho Vệ Quyết của Huyền Ưng ti.” Thực ra Triệu Sơ đã biết chuyện này, hỏi Đức Vinh cốt cũng chỉ muốn yên tâm thêm, chàng cảm thấy quyết định đó rất đúng, tuy Vệ Quyết Chương Lộc Chi không phục Đô Ngu hầu Giang Từ Chu, song bọn họ là người làm việc nghiêm túc, giao con tin cho bọn họ, ắt hẳn sẽ không xảy ra sai sót nào. Bây giờ bí mật Giang Từ Chu chính là Tiểu Chiêu vương đã bị lộ, nhưng trong triều rất ít người biết được thân phận thật của y, y cũng không thường xuyên tiến cung, cũng không để người hầu vào, hiếm lắm tối nay Đức Vinh mới đến điện Chiêu Doãn, Triệu Sơ lại căn dặn thêm những chuyện cần làm. Lúc rời đi trời đổ mưa đêm, Tào Côn Đức dẫn Đôn Tử đến đón, lão đứng chờ bên ngoài điện Chiêu Doãn, thấy Triệu Sơ đi ra thì nhanh tay phủ áo khoác lên cho chàng, cúi người giơ cao lộng che đầu Triệu Sơ, nói: “Quan gia, đêm thu trời lạnh, mưa có hàn khí, cẩn thận kẻo nhiễm.” Bình thường Triệu Sơ phải đối mặt với đám đại thần đầy rẫy tâm tư cùng đống tấu sớ chất cao như núi, không có lấy một khắc thoải mái, mãi mới có dịp gặp trưởng công chúa và Đức Vinh như tối nay, lòng chàng được thoải mái đôi phần, bèn cười bảo: “Trẫm không yếu như vậy.” “Vâng ạ, xem cái miệng của nô tài này, Quan gia long thể an khang, dẫu mắc mưa thì hôm sau vẫn như thái dương mọc, ánh sáng vạn trượng.” Tào Côn Đức giả vờ vả miệng hòng chọc Triệu Sơ vui, thấy Triệu Sơ bật cười, lão nhìn ra sau, nói, “Quan gia, người ban nãy đi ra từ điện Chiêu Doãn, có phải là người hầu của vị tiểu gia ở Giang phủ không?” Giang Trục Niên và phò mã là bạn cũ, nên thành thử Giang gia và trưởng công chúa cũng thường xuyên qua lại. Năm xưa khi Giang Từ Chu bị thương, hắn và Tiểu Chiêu vương cùng được đưa vào cung dưỡng bệnh, nên Đức Vinh xuất hiện ở điện Chiêu Doãn cũng không có gì lạ. Triệu Sơ “ừ” một tiếng, “Nương tử của Giang Tử Lăng bị bệnh, huynh ấy cũng bị thương không nhẹ, sợ cô cô lo lắng nên phái người vào cung báo bình an. Ngươi đã gặp hắn rồi à?” Tào Côn Đức cười đáp: “Có gặp rồi ạ, lần trước Quan gia triệu kiến Giang tiểu gia thì cửa cung đã đóng, chính nô tài ra cửa hông mở khóa, ngoài người hầu này ra, nô tài còn gặp một tiểu vũ vệ nữa.” Tiểu vũ vệ ấy chính là Triêu Thiên. Đêm thâm cung mới tịch mịch làm sao, mưa rơi càng thêm lặng, như rằng đất trời bao la chỉ còn lại âm thanh lộp bộp. Triệu Sơ để Tào Côn Đức che lộng, thi thoảng nói với lão vài câu giải buồn, cho tới khi sắp đến điện Hội Ninh, chàng ngước mắt lên, bước chân chợt chậm lại. Ngoài điện Hội Ninh, một cô gái mặc cung trang đỏ thắm, mặt mày dịu dàng đang đứng chờ. Chính là hoàng hậu đương triều – Chương Nguyên Gia. Điện Hội Ninh là tẩm điện của hoàng đế, Triệu Sơ im lặng bước đến cửa điện, đợi Chương Nguyên Gia hành lễ xong mới hỏi: “Sao nàng lại đến đây?” Chương Nguyên Gia đáp: “Tối nay trời lạnh, thần thiếp có ninh canh gừng xua hàn, đem đến cho Quan gia.” Triệu Sơ đáp một tiếng: “Vào đi.” Trong điện Hội Ninh đã đốt lò sưởi, than trong lò cháy không khói, sưởi ấm tòa điện như noãn các, Triệu Sơ vừa đi vào đã bảo Đôn Tử cởi áo khoác cho mình. Trong điện rất rộng, bên phải có một chiếc sập kê cạnh cửa sổ, trên sập đặt một cái bàn nhỏ có hoa văn hình rồng, bên trên là một đống tấu sớ, chỗ tấu sớ này được Triệu Sơ sai người đến Ngự thư phòng lấy trước lúc tới điện Chiêu Doãn, biết bao nhiêu đêm chàng nằm trên chiếc sập này, đọc tấu sớ đến khuya rồi thiếp đi tự lúc nào chẳng hay. Sâu trong đại điện còn có một chiếc giường khắc rồng bốn góc, bức mành màu vàng rũ xuống. Triệu Sơ ngồi xuống sập, theo thói quan cầm lấy tấu sớ, nhưng chưa mở ra đã thấy cung tì của Chương Nguyên Gia đem canh gừng vào, lúc này mới sực nhớ đêm nay đã lại mười lăm. Cứ mỗi mùng một và mười lăm, Hoàng đế đều phải tới cung của Hoàng hậu nghỉ ngơi. Mà chàng trễ kỳ quá nhiều lần, suýt nữa đã quên. Bàn tay cầm tấu sớ khựng lại, một lúc sau, chàng đặt bản tấu xuống. Tào Côn Đức thấy vậy thì nhìn quanh, toàn bộ thị tì trong điện – ngoại trừ cung nữ thay áo – im lặng bái lạy đế hậu rồi rời khỏi điện. Triệu Sơ ngồi tại chỗ, Chương Nguyên Gia cũng cứ đứng trước mặt chàng như vậy. Thực ra hai người đều biết nàng đến điện Hội Ninh là muốn gì, nhưng chẳng ai lên tiếng trước. Triệu Sơ lại nhìn Chương Nguyên Gia, bọn họ lớn lên cùng nhau, chàng đã quá quen với dáng vẻ của nàng, nhẹ nhàng tựa cúc, đoan trang tao nhã. Nhưng đã một thời gian không gặp, trông nàng có vẻ khang khác, dưới ánh đèn, đôi mắt nhìn xuống của nàng như hoa lê, làn da rất trắng, nhìn xa cứ tưởng màu tuyết, trông gần lại ngỡ gốm men. Triệu Sơ nói: “Thay đồ đi.” Điều đó có nghĩa là giữ nàng lại. Cung nữ thay đồ hiểu ý, nhanh nhẹn đem nước lên cho hai người rửa mặt, thổi tắt hai ngọn đèn cầy rồi lui xuống. Trong tẩm điện sáng tối đan xen, Chương Nguyên Gia thay đồ cho Triệu Sơ, nàng vẫn cụp mắt, cởi nút ở cổ cho chàng, nói: “Quan gia, thần thiếp có chuẩn bị ít thuốc quý và một viên dạ minh châu, ngày mai muốn nhờ người đưa ra cung.” Triệu Sơ nhìn nàng, chàng chẳng để ý lắm, chỉ thuận tiện hỏi: “Đưa đến Chương phủ chúc thọ tổ mẫu nàng à?” “Không phải.” Chương Nguyên Gia dừng lại, lúc này mới ngước nhìn Triệu sơ, “Đưa đến Giang gia.” Đối phương im lặng. Tới khi lên tiếng, giọng Triệu Sơ đã lạnh đi ba phần: “Vì sao lại muốn đưa đến Giang gia.” “Thần thiếp nghe nói… nương tử của Giang Ngu hầu bị bệnh, nàng ấy là vợ của mệnh quan triều đình, thần thiếp mới nghĩ… Mình thân là Hoàng hậu, quan tâm nàng ấy là việc trong bổn phận.” Triệu Sơ nói: “Nàng nghe từ ai?” Chương Nguyên Gia hồ nghi, “Đương nhiên là thần thiếp…” Nhưng chưa nói hết câu, nàng đã hiểu vì sao Triệu Sơ lại hỏi như vậy. Nàng là Hoàng hậu sống trong thâm cung, ngay cả trên triều còn chưa chắc đã biết chuyện nương tử nhà Giang Từ Chu bị bệnh, tại sao nàng lại biết? Là anh trai Chương Đình của nàng, hay cha nàng Chương Hạc Thư sai người báo tin cho nàng? Chàng đang nghi ngờ nàng. Chương Nguyên Gia quặn lòng, song vẫn bình tĩnh đáp: “Sáng nay Hoài Thục tới cung của thần thiếp, nói hôm qua Quan gia bỗng cho triệu thái y, thần thiếp lo Quan gia bị bệnh nên nhờ người đến thái y viện hỏi, nghe bảo Quan gia cử thái y đến phủ của Giang gia, còn dẫn theo y bà trong cung, lúc này mới biết người bị bệnh là nương tử Giang gia.” Nàng không rõ vì sao Thanh Duy lại bị bệnh, chỉ tưởng là nhiễm phong hàn, lại nghĩ đến thời tiết dạo này quá lạnh, chàng suốt ngày bận công văn vất vả, nàng lo chàng cũng đổ bệnh. Bằng không hôm nay nàng hà tất đội mưa đến đưa canh. Nàng cũng biết hôm nay là mười lăm, nếu chàng đã không đến cung của mình, vậy tội gì nàng phải chạy tới khiến người ta thêm ghét. Triệu Sơ nghe thế thì biết mình đã hiểu nhầm Chương Nguyên Gia, thấy nàng bất động tại chỗ bèn đưa tay cởi thắt lưng nàng, nhưng Chương Nguyên Gia bỗng lùi về sau một bước: “Quan gia cảm thấy thần thiếp không nên lo chuyện này thì không cần đưa đồ đến Giang gia nữa đâu.” Khóe mắt nàng trông thấy tấu sớ như núi chất trên bàn, Thái hậu thúc giục nhiều lần nhưng chàng chỉ coi như gió thổi bên tai, thực ra chàng chưa từng muốn đến chỗ của nàng, “Nếu Quan gia còn chính sự, vậy thần thiếp không dám trễ nãi chuyện của Quan gia.” Nàng nói, “Thần thiếp xin cáo lui.” Triệu Sơ đứng tại chỗ, không nói không rằng. Chương Nguyên Gia cúi người thi lễ rồi lui ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]