Hai năm sau.
Sáng sớm Thần Dương được đánh thức bởi tia nắng đầu tiên trong ngày. Nhạc Ngư Thất lên núi, thấy hoa lá bên đường tươi tốt, đoán ra ngay nửa năm qua Thanh Duy vẫn chưa về, vì nếu con bé mà ở nhà, làm gì có chuyện chỗ cây cỏ này mọc cao như thế?
Hai năm trước, Thanh Duy và Tạ Dung Dữ trở về Thần Dương, Nhạc Ngư Thất cùng họ sửa lại mộ cho Nhạc Hồng Anh, hợp táng hài cốt của Ôn Thiên vào mộ, sau đó đi thẳng đến Lăng Châu uống Thượng Dao Đài. Thanh Duy và Tạ Dung Dữ cũng không ở nhà lâu, bọn họ nán lại Thần Dương một tháng rồi đến Bạch Thủy, lên Trung Châu.
Nhạc Ngư Thất biết con a đầu Tiểu Dã ngỗ ngược thế nào, cho nên cũng không ép nàng, chỉ dặn nàng nhớ định kỳ về Thần Dương dọn dẹp, rảnh rỗi báo tin bình an. Nhưng bây giờ chớ nói là thư, nhìn nhà cũ sạch sẽ thế này, có khi là thằng tiểu tử Dung Dữ thuê người lên núi quét dọn thì có.
Nhạc Ngư Thất đang bực mình thì bỗng nghe thấy cửa kêu cái *két*, một đứa bé kháu khỉnh bụ bẫm đẩy mở cửa, ló đầu vào. Đối diện với ánh mắt của Nhạc Ngư Thất, nó cười to, “Nhạc thúc, thúc về rồi à!”
Thằng bé này gọi vai vế loạn hết cả lên, thấy Tiểu Dã thì gọi cô, gặp ông lại kêu thúc, thế hóa ra ông và Ôn Tiểu Dã đồng lứa hả?
Đại Hổ xông vào phòng, dúi xấp thư vào tay Nhạc Ngư Thất, “Nhạc thúc, cô Tiểu Dã gửi thư cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875632/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.