“Đó chính là toàn bộ…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng lão thái phó rệu rã hết hơi, “Đó là toàn bộ nguyên nhân khiến Tiển Khâm Đài sập… Mưa quá lớn, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến nhiều người trở tay không kịp. Chiêu vương điện hạ bị thương tự trách, đổ bệnh mấy năm, thật ra việc Tiển Khâm Đài sập vốn không hề liên quan đến ngài.”
Nhưng trong điện không một ai lên tiếng đáp.
Lời kể của lão thái phó như rơi vào khoảng không rộng lớn, Tạ Dung Dữ nhắm mắt, những người khác trên điện như sống lại cơn ác mộng ấy, ngay đến Triệu Sơ cũng lặng thinh.
Trời đã tối đen, chỉ có cung đèn chiếu sáng đại điện, nhưng ánh đèn chói mắt lại khiến người ta cảm thấy hoảng sợ, không bằng bóng tối làm người ta yên tâm.
“Vì sao… thầy biết những chuyện này?” Trương Viễn Tụ khàn giọng hỏi.
Lúc nãy Thượng thư bộ Hình cũng đã hỏi câu đó, bây giờ Trương Viễn Tụ lại hỏi lần nữa, nhưng câu hỏi ẩn chứa nỗi niềm khó tả, tựa hồ y nghe được bí mật nào đó mà người khác không thể nhận ra thông qua lời của lão thái phó, một bí mật đã bị che khuất bởi đá lở.
Trương Viễn Tụ được chính lão thái phó dạy dỗ nuôi lớn, có một số việc y vẫn luôn cảm thấy lạ.
Lão thái phó là người hết lòng tận tụy vì công việc, năm ấy Tiển Khâm Đài sập, tiên đài đổ bệnh nặng, nhưng ông không những không tham gia gánh vác triều chính, trái lại chỉ hồi kinh một lần rồi rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875621/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.