“Ta chẳng oán hận gì cả.” Thanh Duy nói, “Vì ta tin Trương Nhị công tử thật lòng muốn giúp đỡ ta, nếu không công tử đã không nói cho ta biết địa chỉ của Du đại nhân ở Trung Châu rồi.”
Hồi năm ngoái lúc Thanh Duy rời kinh, Trương Viễn Tụ lo nàng không có chỗ để đi nên đã đưa cho nàng danh sách những người mà y tin tưởng nhất. Sau đó Thanh Duy quyết định đến Lăng Xuyên, nhờ Du đại nhân ở Trung Châu giúp đỡ, ngày hôm sau Trương Viễn Tụ lại đích thân đến gặp nàng.
“Ta thấy chim cắt ở Trung Châu. Dân gian chẳng mấy ai nuôi chim cắt chứ đừng nói việc dùng cắt gửi thư. Rồi có người đã kiểm tra giúp ta, phát hiện con chim này được nuôi tại ngõ Lưu Hoa thành Giang Lưu, đó lại chính là địa chỉ nhà của Du đại nhân. Du đại nhân là quan địa phương chưa tới thất phẩm, việc gì phải nuôi chim cắt, nhưng ông ấy lại là người Trương Nhị công tử tin tưởng nhất, từ đấy suy ra, ông ấy đã nuôi con chim đó giúp Trương Nhị công tử.”
“Tâm tư Trương Nhị công tử vốn khó dò, nếu không phải vì giúp ta, cớ gì tiết lộ cho ta về địa điểm bí mật như vậy.”
Trương Viễn Tụ mới hỏi: “Đấy là nguyên nhân mà cô nương chờ ta ở chỗ này?”
Khi Thanh Duy vừa phát hiện được manh mối, nàng vốn có thể nói cho Tạ Dung Dữ biết đầu tiên, nhưng, một khi Tiểu Chiêu vương điều động Huyền Ưng Ti điều tra y thì y khó mà thoát được.
Có ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875586/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.