Khúc Mậu không biết rốt cuộc phụ thân đã làm sai chuyện gì. Bấy giờ hắn mới sực nhớ Chương Đình đã từng hỏi mình một câu: Khúc Đình Lam, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ra sự thật mình luôn cho là đúng thực chất là sai, người ngươi tin tưởng nhất làm chuyện không thể tha thứ, lúc đó ngươi sẽ làm gì?
Khúc Mậu bắt đầu hồ nghi, có phải thời gian qua hắn luôn bị lừa không?
Chính vì hắn nên Phong thúc mới thành ra như vậy; bộ tranh Tứ cảnh đồ và chiếc hộp gỗ mà hắn và Chương Lan Nhược liều mạng cướp về cũng dùng để hại người – hại người của mình.
Khúc Mậu thức trắng một đêm, sang hôm sau, hắn đi tìm Tạ Dung Dữ.
Trời thu buốt giá, Khúc Mậu đứng trong gió, ngơ ngác hỏi: “Có phải cậu… lại lừa ta không?”
Tạ Dung Dữ im lặng, một lúc sau mới cất tiếng, “Đúng vậy. Có vài việc nhẽ ra ta không nên lừa huynh.”
Vậy là Tạ Dung Dữ đã kể hắn nghe, hộ vệ Khưu Minh theo hắn đến Thượng Khê giải quyết công chuyện thực ra là tai mắt của cha hắn, được cử đến để canh chừng người ở nha môn Thượng Khê.
Cũng chính Tạ Dung Dữ nói cho hắn biết nguyên nhân thật sự đằng sau cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố.
Bộ danh họa hiếm thế được phụ thân hắn cất giữ ở tư dinh Trung Châu có dính máu học trò, ghi lại cuộc sinh ly tử biệt của một cặp cha con,và trong hộp gỗ được hắn và Chương Đình cướp về đều là bằng chứng phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875569/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.