Lão Chung thấy Chương Đình quyết ngăn cản bằng mọi giá, xô mạnh gã vào cạnh bàn, bàn đổ rầm ra đất, tiếng động lớn cuối cùng cũng đánh thức người ngủ say.
Khúc Mậu chẹp miệng, lim dim mở mắt, nhưng khi thấy cảnh trước mắt thì há hốc mồm – Chương Lan Nhược thanh cao kiêu ngạo lại động thủ với người ta, ngã ngửa trên đất vẫn nhào tới ôm chân đối phương, thảm hại không tưởng nổi.
Cảnh mộng vô lí buồn cười gì thế này?
Khúc Mậu tưởng mình vẫn chưa tỉnh, ngáp một cái, lại nằm vật xuống ngủ tiếp, Chương Đình cuống quýt hét lớn: “Khúc Đình Lam, không phải ngươi tự nhận mình lợi hại lắm à, trèo cây bắt cá đều lợi hại hơn ta, không phải ngươi xem thường ta suốt ngày chỉ biết học hành, thấy ta giả tạo kiêu ngạo sao, không phải ngươi nghĩ trên đời này không ai có tính cách thật sự được như ngươi sao, cớ gì vào lúc quan trọng ngươi lại thành rùa đen rụt cổ?!”
Giọng nói này là… Chương Lan Nhược?
Đúng rồi, ngoài Chương Lan Nhược ra còn ai dám chửi hắn như vậy!
Cơn ngái ngủ của Khúc Mậu tức thì biến mất, “Chương Lan Nhược ngươi chửi ai đấy! Con bà nó ta chọc gì ngươi hả!”
Chương Đình thấy cuối cùng hắn cũng chịu tỉnh, khó khăn nói: “Nhanh, nhanh cản ông ta lại, ông ta muốn tiêu hủy bằng chứng!”
Lúc này Khúc Mậu mới nhận ra cảnh vừa nãy không phải là mơ, Chương Đình và lão Chung đánh nhau, lão Chung cầm đuốc muốn vào trong động, Chương Đình mới liều mạng ôm chân ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875548/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.