🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Chết rồi? Sao lại chết?”



Thạch Lương không có kẻ thù, ba năm trước, cả Khúc Bất Duy lẫn Phong Nguyên còn không hề nghi ngờ hắn ta, theo lí đấy thì làm gì có ai sát hại hắn.



“Đợi mãi mà không thấy Thạch Điển bạc đến, chúng hạ quan bèn rời trấn tìm y, sau đó phát hiện xác chết của y trong một sơn cốc, có lẽ là lúc vào núi bị trượt chân rơi xuống… nên ngã chết.”



Ngã chết?



Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, tuy cảm thấy rất khó tin, nhưng… ngoài cái chết do tai nạn, thật không có lời giải thích hợp lý nào khác cho sự mất tích của Thạch Lương.



“Điện hạ cũng biết đấy, việc khu mỏ để phạm nhân lưu đày phụ trách nổ núi là đã vi phạm quy chế, mà một khi xảy ra sự cố, quan giám sát, thợ mỏ, kể cả phạm nhân, không một ai đừng hòng chạy thoát, huống hồ… Nói thật đó đâu phải lần đầu gặp chuyện không may, hơn mười năm trước cũng từng xảy ra sự việc như vậy mấy lần, lần nào cũng được lấp liếm cho qua, nếu triều đình truy cứu sâu, chúng hạ quan thật sự không gánh nổi hậu quả.”



Quan trọng hơn hết, nếu sự việc bị bại lộ thì sau này việc nổ núi phải làm sao? Không có phạm nhân lưu đày dẫm mìn, lẽ nào phải để quân giám sát và thợ mỏ đích thân đi, lỡ như có chuyện là đi tong cái mạng, thử hỏi có ai cam tâm mạo hiểm? Nhưng trái lại, với phạm nhân mà nói, bị lưu đày tới khu mỏ là coi như cuộc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875537/chuong-169.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thanh Vân Đài
Chương 169
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.