Chương trước
Chương sau
“Tướng quân, đi lên núi theo con đường này sẽ đến trấn Chi Khê, nếu không vào trấn thì phải đi vòng đường núi bên phải, lộ trình nhanh hơn, chỉ mất hai ngày là vào được trong núi.”

Sáng sớm hôm ấy, vốn dĩ Lưu Chưởng sứ và Đào lại theo Huyền Ưng Ti vào mỏ, nhưng giữa chừng nghe báo Phong Nguyên tướng quân tới nên lật đật xuống núi đón tiếp.

Dưới núi cờ bay phấp phới, mấy trăm quân lính kỉ luật nghiêm minh xếp hàng dài, Phong Nguyên ngồi trên ngựa cao, hỏi một câu như là bâng quơ: “Tiểu Chiêu vương mới đến thị trấn hôm qua à?”

“Thưa vâng, mới đến sáng sớm hôm qua, hôm nay trời còn chưa sáng, Chiêu vương điện hạ đã vào núi rồi.”

Đồng tử Phong Nguyên co lại, “Vào núi? Hắn có hỏi thăm các ngươi về phạm nhân lưu đày trong núi không?”

“Phạm nhân lưu dày?” Lưu Chưởng sứ và Đào lại đều không hiểu, “Phạm nhân lưu đày gì?”

Phong Nguyên không lên tiếng, chỉ khoát tay ra hiệu hai người họ lùi ra sau.

Thấy Lưu Chưởng sứ và Đào lại đã cách xa, một gã tham tướng thúc ngựa đi lên, “Tướng quân, ngài hỏi thẳng Chưởng sứ chỗ này về tội phạm lưu đày như vậy, lỡ như bên phía Tiểu Chiêu vương biết tin, e rằng sẽ nghi ngờ Sầm Tuyết Minh đang trốn trong đám phạm nhân.”

Phong Nguyên hừ lạnh, “Ngươi tưởng hắn không biết hả? Trong núi chỉ có quân lính giám sát và tội phạm lưu đày, hắn có thể đến trước chúng ta một bước, chứng tỏ hắn đã nghi ngờ trong núi rồi. Lùi một bước mà nói, coi như hắn ta chưa biết gì đi, thì chúng ta vào núi, chuyện đầu tiên cần làm chính là kiểm soát tội phạm lưu đày, giấu cũng không giấu được, Tiểu Chiêu vương nhìn là biết ngay.”

Mấy tháng trước Chương Hạc Thư đích thân kiểm tra những vụ án từng qua tay Sầm Tuyết Minh, phát hiện có một vụ án trộm cắp rất kỳ lạ, ghi rằng có một tên điên ở Trung Châu trộm bậy trộm bạ lại trộm được ngọc bội trị giá nghìn lượng từ một phú ông, phú ông kiện tên trộm lên công đường, tên trộm không những không nhận tội mà còn đập nát ngọc bội của phú ông, chửi rủa quan phụ mẫu, cuối cùng nha môn phải phạt nặng, đổi phạt roi thành lưu đày.

Thoạt nhìn vụ án khá bình thường, may thay Chương Hạc Thư tính cẩn thận, kiểm tra kỹ càng, phát hiện tên trộm này không phải lưu dân mà là dân lành, có điều thân hữu đều đã qua đời, phải sống trôi nổi nay đây mai đó. Gã cùng tuổi với Sầm Tuyết Minh, nhìn tranh chân dung mà họa sĩ vẽ lại cũng giống Sầm Tuyết Minh năm sáu phần.

Điều khiến Chương Hạc Thư thực sự nghi ngờ là thời điểm khép án: cuối năm Chiêu Hóa thứ mười hai, nha môn trung Châu đã định tội tên trộm, chậm nhất ba bốn tháng thì tên trộm này sẽ bị lưu đày đến mỏ khoáng Chi Khê. Nhưng tới tháng tám, phía Lăng Xuyên mới trả lời, nói là có một nhóm tù nhân đã được bố trí cho đợt xuân hạ, mà người trả lời lại chính là Sầm Tuyết Minh.

Tháng tám năm Chiêu Hóa thứ mười ba, Tiển Khâm Đài sập, Lăng Xuyên nhốn nháo loạn lạc, vào lúc này Sầm Tuyết Minh đã bắt đầu tìm đường lui cho mình, chỉ cần nhìn chuyện gã âm thầm bảo vệ Thẩm Lan là biết.

Sầm Tuyết Minh phản hồi về vụ án này vào thàng Tám thì đến tháng Chín đã biến mất, thời gian cũng khá khớp.

Hơn nữa, có gì khiến người ta che giấu hành tung bằng một lớp da có danh có tính có thể điều tra được?

Nhìn theo hướng ấy, từ trước khi Tiển Khâm Đài hoàn công, Sầm Tuyết Minh đã tìm được đường lui thông qua vụ án này, sau đó khi Tiển Khâm Đài sập, gã âm thầm thay thế tội phạm lưu đày đến mỏ khoáng Chi Khê ẩn nấp.

Chương Hạc Thư vừa điều tra ra là báo ngay với Khúc Bất Duy, cho nên Khúc Bất Duy mới cử Phong Nguyên đến Lăng Xuyên, lấy danh nghĩa điều tra sổ sách mỏ khoáng Chi Khê để dẫn binh kiểm tra tội phạm lưu đày đang dùng tên giả.

Tốp lính đi không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã tới mỏ khoáng, phía quân lính giám sát khu mỏ đã nhận được lệnh từ trước, lập tức điều tất cả tội phạm bị lưu đày đến cho Phong Nguyên kiểm tra. Phong Nguyên thẩm vấn xong lại không có hành động gì, cho tới chiều hôm ấy, hắn dựng lều trại ở bãi đất trống trong khu mỏ, ra lệnh vệ quân canh chừng xung quanh, một lần nữa thẩm vấn kỹ tù binh.

“… Phong Nguyên thẩm vấn người rất kỹ, dôi lúc sẽ vặn hỏi đến một nén nhang thậm chí là lâu hơn, sợ sẽ sơ suất bỏ qua gì đấy. Đám tù nhân đó được chia làm hai nhóm đồng thời kiểm tra, do Phong Nguyên và một tham tướng của ông ta thay nhau kiểm soát.”

Kỳ Minh thăm dò tin tức rồi quay về nha môn giám sát mỏ, bẩm báo lại với Tạ Dung Dữ.

Chương Lộc Chi làu bàu: “Hèn gì chúng ta chia bao nhiêu đội ngũ tìm mãi mà vẫn không tìm ra Sầm Tuyết Minh, tên này biết trốn thật đấy, nơi nguy hiểm chính lại là nơi an toàn nhất, lại trốn giữa đám tội phạm. Nếu hắn mà không để lại manh mối ‘dốc vịt’ cho chúng ta, chỉ sợ bây giờ chúng ta vẫn đang tìm lung tung ở trấn Chi Khê.”

Cũng chẳng trách Chương Lộc Chi nói thế, cái khổ bị lưu đày không phải là thứ một người có thể chịu được, chưa nói tới việc bỏ quê rời nhà mà thậm chí sẽ bị quân lính ngược đãi, tới mùa đông chết rất nhiều người, bị hành hạ liên tục trong nhiều năm, càng không được tự do, có phạm nhân thà bị xử tử còn hơn bị lưu đày.

Nói đoạn, Chương Lộc Chi sực nhớ đến điều gì đấy, “Không đúng, lúc trước chúng ta cũng điều tra các vụ án do Sầm Tuyết Minh phụ trách, vì sao không phát hiện ra tội phạm lưu đày.”

Tạ Dung Dữ nói: “Có lẽ Chương Hạc Thư đã tìm ra manh mối trước chúng ta, sai người giấu nhẹm vụ này.”

Nhạc Ngư Thất hỏi: “Tiểu Kỳ Minh, cậu vừa nói Phong Nguyên đã vào trong núi lúc sáng, điều động mấy nhóm tù nhân từ chỗ quân lính giám sát, sau đó không có động thái nào, đến tối mới rầm rộ thẩm vấn?”

Kỳ Minh gật đầu, “Dám hỏi Nhạc tiền bối là chỗ này có vấn đề gì không?”

Nhạc Ngư Thất nói: “Nếu phía Phong Nguyên đã biết Sầm Tuyết Minh mạo danh ai, phạm phải án nào, thì lúc tới đây chỉ cần trực tiếp bắt người là xong, buổi sáng hắn đến rồi kiểm tra mấy nhóm người, ta có thể hiểu là hắn sợ để lọt manh mối bị chúng ta tìm ta, nên mới dùng hư chiêu đánh lừa. Nhưng hắn thẩm vấn xong rồi mà vẫn thẩm vấn tiếp, giống trống khua chiêng như thế làm gì? Trừ phi…”

“Trừ phi ông ta vốn không tìm được Sầm Tuyết Minh.” Thanh Duy lên tiếng, “Hay nói cách khác, Phong Nguyên biết Sầm Tuyết Minh mạo danh một kẻ tên Trương Tam, nhưng khi ông ta đến đây, sai quân lính dẫn Trương Tam đến gặp, thì một, trong khu mỏ không có người tên Trương Tam, hoặc hai, Trương Tam mà ông ta gặp không phải là Trương Tam ông ta muốn tìm?”

Chương Lộc Chi nói: “Chúng ta chỉ cần hỏi lính giám sát là được mà?”

Thanh Duy nhìn hắn: “Chưa chắc bọn họ đã biết sự thật.” Phong Nguyên sẽ không để lộ manh mối với họ.

Kỳ Minh nói: “Liệu có khi nào còn có khả năng, chính là trước đó Phong Nguyên đã tìm được Sầm Tuyết Minh, hơn nữa còn âm thầm đưa hắn ta rời khỏi khu mỏ, bây giờ rầm rộ khoa trương như thế là để làm xáo trộn thông tin chúng ta điều tra?”

Tạ Dung Dữ lắc đầu: “Vệ Quyết sắp tới Chi Khê, nếu Phong Nguyên âm thầm dẫn người rời núi, ắt không thoát khỏi tai mắt của hắn.”

Nhưng vào lúc này Vệ Quyết vẫn chưa truyền tin, chứng tỏ tạm thười chưa có ai khả nghi rời núi.

Mọi người trầm ngâm, bọn họ vào núi sớm hơn Phong Nguyên nửa ngày, hồi sáng đã đến dốc vịt xem xét tình hình. Trải qua nhiều năm khai thác, dốc vịt đã không còn hình dáng của vịt, các núi lớn nhỏ xung quanh cũng không có cảnh vật, trơ trọi tới mức không có cả một bụi cây, gió thổi cát bụi mịt mù, trái lại khá giống sa mạc Cật Bắc trong hình dung của Tạ Dung Dữ.

Một lúc lâu sau, Chương Lộc Chi thở dài: “Hầy, ta đúng là tên đầu gỗ mà, tưởng lão Phong Nguyên này cũng ngu ngốc không khác gì mình, cứ nghĩ đợi ông ta bắt được Sầm Tuyết Minh rồi chúng ta nhảy vào nẫng tay trên. Ai dè giờ lão lại bày trận làm khó chúng ta, chẳng lẽ Sầm Tuyết Minh này có phép thân thông, cải trang thành tội phạm lưu đày vào mỏ rồi biến mất không bóng dáng tăm hơi?”

“Muốn biết sự thật cũng không khó.” Tạ Dung Dữ nói, “Phong Nguyên chỉ mới tới khu mỏ nên vẫn chưa quen thuộc nơi này, cộng thêm ông ta không tin tưởng binh lính khu mỏ, nếu tìm được Sầm Tuyết Minh, ông ta chỉ có thể giấu người trong lều, đó là thứ nhất.

Tình huống thứ hai, ông ta không tìm được người. Dù Sầm Tuyết Minh có bản lĩnh cách mấy cũng chỉ là tội phạm lưu đày, mà phạm nhân thì thần thông cái gì? Phong Nguyên không tìm được người, chứng tỏ trong vụ án có chi tiết nào đó đã bị ông ta bỏ sót, nếu muốn biết rõ tình hình, chúng ta chỉ cần kiểm tra lại vụ án là được.”

“Nhưng chúng ta đâu biết Sầm Tuyết Minh phạm vào vụ án nào?” Chương Lộc Chi nói.

“Chuyện này dễ.” Nhạc Ngư Thất ngồi trên ghế dài, hai tay vòng ra sau đầu, “Ta có cách.”

“Cách gì?”

Nhạc Ngư Thất uể oải thốt ra một chữ: “Trộm.”

“Trộm?”

Nhạc Ngư Thất vắt chân, “Thì trộm chứ gì nữa. Chúng ta tới lều của Phong Nguyên thăm dò trước, nếu không nhốt ai chứng tỏ hắn chưa tìm được Sầm Tuyết Minh, rồi nhân tiện lấy luôn hồ sơ vụ án từ tay hắn. Hắn là đồ ngu mà, hồ sơ nằm trong tay hắn không khác gì giấy vụn, chi bằng để Ngu hầu của các ngươi kiểm tra giúp hắn. Nếu tìm ra manh mối lấy được tội chứng, sau chuyện này chớ quên đến mộ phần của hắn cám ơn đấy, cũng coi như hắn có công.”

Chương Lộc Chi không hiểu nổi lý lẽ trộm cướp của Nhạc Ngư Thất, ngẩn người nói: “Nhưng mà… Chúng ta từng trộm Tứ cảnh đồ rồi mà”

“Nói ngươi ngu đúng là không sai, việc gấp tòng quyền, dù gì cũng từng trộm, lần đầu lạ lần sau quen, sợ cái gì? Có gan mới làm nên chuyện.”

Chưa ai lên tiếng thì Triêu Thiên đã lập tức tự tiến cử: “Nhạc tiền bối nói đúng, Nhạc tiền bối cho tiểu nhân đi đi, tiền bối cũng biết công phu của tiểu nhân mà.”

“Ngươi không được, võ công của ngươi quá cứng.” Nhạc Ngư Thất nói, tiện tay chỉ vào Thanh Duy, “Tiểu Dã, con đi đi.”

Kỳ Minh lập tức nói: “Vậy để thuộc hạ bảo vệ thiếu phu nhân.”

Nhạc Ngư Thất lên tiếng: “Nhìn là biết ngươi chưa từng trộm cắp bao giờ, chuyện trộm cắp ấy, có thể một người thì tốt nhất đừng nên hai, cẩn thận bị lộ hành tung, hơn nữa ngươi tưởng Phong Nguyên là tên ngu thật à, không sai người để mắt phía chúng ta chắc? Tự dưng một Huyền Ưng vệ bỗng biến mất, người của hắn không biết hả? Nếu muốn giúp, mấy người các ngươi kể cả ta, chỉ có thể tiếp ứng cho con bé thôi.”

Nhạc Ngư Thất dứt câu, mỗi người một vẻ mặt, sợ Tạ Dung Dữ không vui chỉ là thứ yếu, chủ yếu là lo lắng cho Thanh Duy. Mọi người cùng đồng hành với nhau đã một thời gian dài, trải qua bao gian nan vất vả, Thanh Duy hỗ trợ rất nhiều cho Huyền Ưng Ti, ít nhiều gì cũng có tình cảm.

Nhạc Ngư Thất bèn an ủi: “Yên tâm đi, con bé là tay trộm chuyên nghiệp đấy, năm ngoái cướp ngục năm nay trộm tranh, hồi nhỏ còn lén học trộm võ công của ta, giấu ta đi nướng thỏ hoang, giờ chỉ trộm có một tập hồ sơ, chỉ cần không làm ẩu thì dư sức tự vệ, không tin các ngươi hỏi nó đi, có phải chỉ có nó làm được chuyện này không?”

Tay trộm chuyên nghiệp Thanh Duy: “… Được rồi, chuyện này để con.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.