Trương Viễn Tụ nói: “Khúc Đình Lam sai chỗ nào? Cậu ta chỉ là công tử bột tâm tư đơn thuần, thầy muốn khiến Khúc hầu ngậm miệng thì dễ, nhưng nếu thầy hãm hại Khúc Đình Lam, Chu thị mẫu thân cậu ta liệu sẽ khoanh tay ngồi yên? Chu thị Khánh Minh không dễ dây vào đâu.”
Chương Hạc Thư nói: “Lão phu tự có cách, không cần Vong Trần lo lắng. Tới lúc ấy, chỉ cần Vong Trần giúp lão phu một việc nhỏ là được.”
“Là việc gì?”
“Phong Nguyên không phải đối thủ của Tiểu Chiêu vương, thuộc hạ của hắn cũng không đánh lại Huyền Ưng Ti. Bằng chứng mà Sầm Tuyết Minh để lại và cả hắn ta, rồi cũng sẽ rơi vào tay Tiểu Chiêu vương. Nhưng còn Vong Trần cậu? Trước sau cậu chỉ là người ngoài, sẽ không ai nghi ngờ cậu, tới khi ấy chỉ cần cậu đi trước một bước, tiêu hủy phần chứng cớ về Chương thị là xong.”
Trương Viễn Tụ không tỏ ý nhận lời hay không, “Ta có một thắc mắc, năm xưa triều đình quyết định xây dựng Tiển Khâm Đài, danh sách lên đài vốn dĩ do Hàn Lâm phân phối, vì sao viên quan của Xu Mật Viện như thầy lại có danh sách?”
“Vì một vụ án nên Hàn Lâm và ta đã có trao đổi.” Chương Hạc Thư điềm tĩnh nói, ông ta nhìn Trương Viễn Tụ, “Vong Trần muốn nghe tiếp không? thực ra chuyện này cũng đơn giản lắm, lão phu sẽ nói những gì mình biết.”
Lúc ấy Chưởng viện Hàn Lâm Viện là lão thái phó.
Nói cách khác, người lấy danh sách để trao đổi với Chương Hạc Thư chính là thái phó?
Trương Viễn Tụ do dự, không lên tiếng.
Chương Hạc Thư nhận ra tâm tư của y, không nói tiếp mà chỉ bảo: “Cậu không cần hỏi. Cậu chỉ cần biết, nếu chỉ bị lộ chuyện Khúc Bất Duy mua bán danh sách thì chí ít triều đình có thể ngăn chặn ngay từ đầu, nhưng nếu cứ để mặc Tiểu Chiêu vương tiếp tục điều tra, kiểu gì manh mối cuối cùng cũng sẽ bại lộ, rồi không phải mọi cố gắng của Vong Trần thành vô ích à, sợ là triều đình sẽ ngừng xây lại Tiển Khâm Đài. Trước kia trong triều từng có người phản đối kế hoạch xây dựng Tiển Khâm Đài, nếu không nhờ huynh trưởng cậu kiên quyết ủng hộ tiên đế, liệu núi rừng Bách Dương có thấy được đài cao không? Bây giờ Vong Trần kế thừa ý nguyện của cha anh, điều cậu mong mỏi nhất, chẳng phải là đài cao thấu mây trên núi Bách Dương sao?”
Trương Viễn Tụ im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng mới nói: “Nếu không muốn ai biết thì đừng có làm, xem ra thầy cũng không phải người thần thông, cũng có lúc cần tới người giúp tiêu hủy bằng chứng phạm tội.”
“Thân đứng trong bùn ắt sẽ lấm bẩn, chỉ cần rửa sạch là được. Lão phu tin rằng với tài trí của Vong Trần, không cần lão phụ dạy, đến lúc đó hẳn tự biết cần làm gì.” Nói đoạn, Chương Hạc Thư vươn tay mời, “Mau uống trà đi.”
Trong sảnh lặng tiếng vắng âm thanh.
Sắc trời nhuộm ráng chiều, người bình thường chẳng ai dùng trà vào giờ này. Trương Viễn Tụ nhấp một hớp, đưa mắt nhìn ra sân. Bức thạch bích cá chép hóa rồng ở trong sân có hai mặt, mặt hướng vào trong là đàn cá chép bơi quanh long môn, sóng biển dâng trào; mặt hướng ra ngoài khắc hình một con cá chép nhảy vút cao quá long môn, đuôi quẫy bọt sóng, như thể muốn nói nó mới là con cá may mắn.
Chợt lúc này, một người hầu lật đật chạy tới, “Lão gia, không ổn rồi, thiếu gia đã đến dinh thự.”
Chương Hạc Thư ngạc nhiên: “Đình nhi? Sao nó lại đến đây?”
Người hầu thấy Trương Viễn Tụ cũng đang ở trong sảnh thì do dự, được Chương Hạc Thư cho phép mới bẩm: “Hình như Khúc Ngũ gia đến chỗ thiếu gia làm loạn.”
“Bức Tứ cảnh đồ ở tư dinh của Khúc hầu bị trộm, Phong Nguyên tướng quân biết tin, lo lắng Tiểu Chiêu vương có được manh mối về tung tích của Sầm Tuyết Minh nên đã xúi Khúc Ngũ gia đi thăm dò, ai dè Khúc Ngũ gia lại chất vấn ngược lại thiếu gia. Khúc Ngũ gia đã nghe được vài chuyện về vụ án của Sầm Tuyết Minh từ chỗ Tiểu Chiêu vương, còn không biết giữ mồm giữ miệng mà nói toạc ra, thiếu gia nghe xong, bắt đầu nghi ngờ lão gia, cho nên…”
Chương Hạc Thư sầm mặt.
Tên Phong Nguyên này, đúng là ngu ngốc y hệt chủ của gã. Tứ cảnh đồ bị trộm thì thôi, quan trọng là phải đối phó thế nào, tình hình thế này mà lại đi thăm dò Tiểu Chiêu vương, sợ Tiểu Chiêu vương biết chưa đủ nhiều hả?
Chỉ e điểm kì quặc ở mỏ khoáng Chi Khê cũng đã bị Tiểu Chiêu vương nhìn thấu.
Chương Hạc Thư sầm sì không lên tiếng, Trương Viễn Tụ đặt cốc trà xuống, bảo: “Xem ra thầy còn có việc nhà cần giải quyết, vậy Vong Trần xin phép đi trước.”
***
Tiết Đại thử* còn chưa qua đã có thể cảm nhận được cái mát trời Thu, gió chiều cuộn vòng lướt qua mặt đất, đem đến từng cơn ớn lạnh rùng mình.
(*Tiết Đại thử là giai đoạn trời oi bức, nắng nóng nhất trong năm.)
Trương Viễn Tụ vừa rời đi không lâu thì Chương Đình đã đến. Hắn xuống ngựa trước cửa, đẩy người canh cửa ra, rảo bước vào nhà, có vẻ như đi đường gấp gap nên trên trán túa đầy mồ hôi, thấy Chương Hạc Thư đứng trong phòng khách, hắn há miệng, lại chẳng nói nên lời.
Thấy dáng vẻ hấp tấp của hắn, Chương Hạc Thư quở trách, “Nặng là gốc của nhẹ, tĩnh là chủ của náo động, quân tử hành tẩu không lìa xe chở nặng*, cha đã dạy anh thế nào, anh quên rồi hả?”
(*Đây là câu nói của Lão Tử, có nghĩa người làm việc đáng tin cậy luôn biết nặng nhẹ, không hành động kiểu bốc đồng, làm việc trầm ổn không nóng vội, dù suốt ngày rong ruổi vẫn không bỏ mất sự trang trọng (ngụ ý từ xe chở nặng).)
Chương Đình dằn lại tâm trạng, dừng bước chắp tay vái chào, “Phụ thân.”
Chương Hạc Thư “ừ” một tiếng, xoay người đi vào nhà, “Vào đi.”
“Đột nhiên đến Trung Châu, có chuyện gì không?” Chương Hạc Thư đặt chung trà lên bàn, sửa sang tay áo, thong dong hỏi.
Chương Đình thân cao, nay đứng trong sảnh trông càng thêm cao ráo mà cô độc. Hắn rất giống Chương Hạc Thư, nhưng thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng cao ngạo hơn, gờ mi cao, mắt hẹp dài, “Con trai ở Lăng Xuyên nghe được vài tin đồn, nói là… Sầm Tuyết Minh mà phụ thân bảo con tìm giúp vướng vào một vụ án ở Thượng Khê, chưa hết, việc gã mất tích vào năm năm trước thực chất liên quan tới Tiển Khâm Đài.”
Gió chiều thốc đến từ tứ phía, không hiểu sao gió hôm nay mạnh hơn mọi khi, cái lạnh ngày Thu đột ngột đến y hệt sự hốt hoảng không cách nào xóa bỏ trong mắt Chương Đình.
“Con trai nhờ người hỏi về vụ án ở Thượng Khê rồi, dường như Huyện lệnh và sư gia Thượng Khê đã lôi kéo sơn tặc núi Trúc Cố giao dịch suất lên Tiển Khâm Đài, mà người xúi bọn họ làm chuyện đó chính là Sầm Tuyết Minh.”
Tuy chuyện buôn bán là bí mật nhưng Chương Đình vốn là Thị lang tam phẩm, không khó để biết chuyện này, huống hồ Tiểu Chiêu vương cũng không định giấu hắn.
Chương Hạc Thư nhìn Chương Đình, nói: “Thì sao?”
Thì sao ư?
Chương Đình ngạc nhiên ngẩng đầu, sửng sốt một lúc, “Vậy, những chuyện này… phụ thân đều biết?” Hắn dừng lại, cảm thấy khó tiếp nhận, “Phụ thân đã biết Sầm Tuyết Minh có liên quan tới chuyện buôn bán suất lên đài? Cũng biết cái chết của sơn tặc núi Trúc Cố có nỗi oan, thậm chí sĩ tử Thẩm Lan cũng bị chết oan? Nếu phụ thân đã biết, vì sao còn bảo con hỗ trợ Phong Nguyên tìm Sầm Tuyết Minh? Lẽ nào… lẽ nào phụ thân thật sự nhúng tay vào rắc rối này?”
Chương Hạc Thư thong thả nói: “Ta tự có lí do của mình, anh không cần quan tâm, làm xong bổn phận là đủ rồi.”
“Bổn phận của con là gì? Nối áo cho giặc, trợ giúp Phong Nguyên tìm Sầm Tuyết Minh để đối đầu với Tiểu Chiêu vương?” Chương Đình vô cùng khó hiểu, “Phụ thân! Sầm Tuyết Minh chỉ là một Thông phán, gã lấy đâu ra danh sách lên Tiển Khâm Đài? Không lẽ là từ phụ thân và Khúc hầu? Nhưng lúc đó, phụ thân là Chưởng sứ quan Xu Mật Viện, Khúc hầu chỉ là Quân hậu tam phẩm, làm sao có được danh sách?”
“Nếu anh đã không ngại vất vả chạy đến Trung Châu chỉ để hỏi cha chuyện đó, thì cha có thể nói cho anh biết. Khoảng hơn sáu năm trước vào lúc xây dựng Tiển Khâm Đài, triều đình từng lưu đày một nhóm sĩ tử, cha đã dùng mánh khóe để cứu họ, cho nên Hàn Lâm Viện mới đưa tặng cha danh sách.”
“Nhưng… Nhưng phụ thân cần danh sách này làm gì?” Chương Đình hỏi, “Phụ thân là người thanh liêm. Hồi thi đậu đậu Tiến sĩ, tiền đồ rạng rỡ ở ngay trước mặt, nhưng lại bị Chương thị đẩy ra gánh tội thay, phải chịu cực hình trong lao ngục hơn mười ngày, nhưng phụ thân quyết không nhận tội, do đó mà đường làm quan trở nên chông gai trắc trở hơn, phải mất mấy năm sau phụ thân mới được minh oan, những chuyện này phụ thân quên đã rồi ư! Bình sinh phụ thân ghét nhất mưu hại bất công, thông đồng cầu kết, ghét nhất những thứ bẩn thỉu trong thế gia, thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ với Chương thị, nhưng vì sao, vì sao bây giờ phụ thân lại làm ra chuyện mình ghét nhất, phạm vào tội ác tày đình như thế?”
“Tội ác tày đình?” Nghe bốn chữ này, Chương Hạc Thư không khỏi bật cười, “Là lỗi của cha ư? Vậy anh nói cha xen, rốt cuộc cha sai ở đâu? Đâu là đúng, đâu là sai.”
Ông nhìn Chương Đình, người con trai được ông nuôi lớn thật quá ngay thẳng. Nhưng đôi khi, người quá ngay thẳng khó tránh khỏi ngây thơ đến buồn cười, không bao giờ hiểu được giữa thị phi đen trắng làm gì có chính tà tuyệt đối.
Chương Hạc Thư bình thản nói, “Thôi thì cha nói cho anh biết, chính vì trải qua những chuyện đó, cha mới không hi vọng Hàn Lâm Viện sẽ phân phối danh sách này.”
“Ban đầu khi định tuyển chọn sĩ tử lên Tiển Khâm Đài, triều đình chỉ chọn ở kinh thành và những nơi như Ninh Châu, Trung Châu, sau đó mới mở rộng đến vùng nghèo khó như Lăng Xuyên, Đồng Châu, anh có biết người thúc đẩy là ai không? Chính là cha. Nếu trong tay cha không có danh sách này, Hàn Lâm Viện còn lâu mới chịu kết hợp với các triều thần văn sĩ hàn môn, đối đầu với trọng thần thế gia để chia đều danh sách khắp cả nước? Anh tưởng không cần đấu tranh là có thể chia đều số lượng dễ như vậy hả?
Anh cho rằng vì sao những Tú tài, Cử nhân kia lại có được suất lên đài? Vì sao Hàn Lâm Viện lại chọn sĩ tử lên đài dựa vào tài học phẩm chất chứ không phải bối cảnh xuất thân? Chính nhờ cha. Cha không muốn danh sách lọt vào tay đám quý tộc đó, cha không muốn những chuyện mình trải qua sẽ lặp lại với người khác!”
Chương Đình nói: “Phụ thân cho rằng nếu có được bản danh sách đó thì có thể thực hiện sự công bằng chân chính sao? Để những người dòng thứ như phụ thân, thậm chí là học trò nhà nghèo cũng có cơ hội? Nhưng làm sao phụ thân dám đảm bảo mình công bằng? Còn nữa, phụ thân giải thích chuyện danh sách vào tay Khúc hầu thế nào?”
“Khúc Bất Duy chỉ là sự cố. Về sau khi biết chuyện, ta đã cố gắng sửa chữa.”
“Kết quả của việc sửa chữa là sơn tặc núi Trúc Cố bị giết trong một đêm? Huyện lệnh và sư gia Thượng Khê cũng mất mạng trong trận bạo loạn nhiều năm sau?”
“Đó là tự Khúc Bất Duy làm ra, ông ta bị lòng tham che mắt, giết chóc vô số, nhưng đầu óc ông ta quá đơn giản ngu dốt, nếu để cha làm thì đâu có chuyện tay chân dính bẩn, cũng không lộ liễu thô bạo như vậy. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, danh sách quý báu như thế bán một trăm nghìn lượng một suất là quá rẻ, nhẽ ra nó phải vô giá, cha sẽ không dùng để buôn bán.”
Tiếng gió ngoài nhà càng trở nên lớn lên, nghe như thú gầm bừng tỉnh, bóng đêm đã bao trùm.
Chương Đình nheo mắt nhìn Chương Hạc Thư, “Vậy trong mắt phụ thân, danh sách đó là gì? Là nấc thang để thực hiện lý tưởng của mình? Hay là viên đá còn thiếu để xây nên mộng? Phụ thân cho rằng chỉ bản thân mới cứu được những sĩ tử hàn vi bị mắc kẹt trong dơ bẩn bất công? Chỉ có đài cao này mới thực hiện được giấc mộng mây xanh chí lớn của mình, cho nên trong mắt phụ thân, bản danh sách ấy mới vô giá đến vậy? Nhưng Tiển Khâm Đài cũng chỉ là đài cao mà thôi! Nó được xây dựng vì tấm lòng của sĩ tử nhảy sông! Vì sự trung dũng của tướng sĩ đã hi sinh trên sông Trường Độ! Đáng nhẽ ra nó phải sạch sẽ, không nên trở thành một công cụ, trở thành nấc thang lên trời của các người…”
“Thấy anh vội vàng chạy đến Trung Châu như thế, có lẽ đã biết được đại khái những gì Tiểu Chiêu vương đã điều tra trong một năm nay.” Không đợi Chương Đình nói hết, Chương Hạc Thư đã ngắt lời, “Vậy anh hãy đi mà hỏi Tiểu Chiêu vương, đi hỏi nữ Ôn thị kia, trên quãng đường này, bọn họ đã nhìn thấy gì, trải qua chuyện gì.
Vì sao Từ Thuật Bạch phải lên Tiển Khâm Đài? Vì hắn vừa không có tiền lại không có quan chức, nên hắn lựa chọn lên Tiển Khâm Đài, đợi đạt được danh vọng sẽ chuộc thân cho ả kĩ nữ trong lòng!
Hay Tưởng Vạn Khiêm ở Thượng Khê, một thương nhân vất vả nửa đời dành dụm được số tiền kếch xù, nỗi nhục ở rể luôn là cơn ác mộng của ông ta, ông ta muốn nở mày nở mặt nhưng con trai quá kém cỏi, chỉ có thể đậu mỗi Tú tài, cho nên ông ta không tiếc tiền mua suất lên đài cho Phương Lưu, để gia tộc Tưởng thị được rạng rỡ ở quê nhà!
Thậm chí cả Thẩm Lan ở Đông An, hắn yêu vợ yêu con gái nhưng quá hèn nhát, không ngăn cản được trưởng bối trong nhà cho đi đứa con gái sinh giờ âm khắc âm, sau đó lại giả mù sa mưa đến Doãn gia làm thầy dạy học, thi đậu Cử nhân mấy năm mà vẫn còn long đong, sợ rằng không bao giờ có thể đón con gái về, quyết định dùng Tứ cảnh đồ đổi suất lên Tiển Khâm Đài, đợi một bước lên mây trở thành đại quan, sẽ quang minh chính đại đón Doãn Uyển về nhà!
Đây chỉ là những gì Tiểu Chiêu vương điều tra được, còn rất nhiều chuyện khác chưa tra được thì sao? Những sĩ tử kia, từng người bọn họ, hoặc vì danh, hoặc vì lợi, hoặc vì dục vọng, vì tâm nguyện không cách nào thực hiện, cho nên mới bước lên Tiển Khâm Đài. Trong số họ, có ai thực sự tưởng nhớ những sĩ tử, những tướng sĩ kia?! Không hề! Nếu đã thế, cha muốn tự tay phân phát danh sách cũng có gì sai! Cha cũng như họ, cũng vì tâm nguyện của bản thân!”
“Nhưng… Nhưng phụ thân làm thế…” Gió táp ùa vào cửa sổ, nghe những lời Chương Hạc Thư nói, Chương Đình ngơ ngác rất lâu, “Nhưng phụ thân làm thế, Tiển Khâm Đài không còn là Tiển Khâm Đài nữa. Phụ thân xem nó như nấc thang thực hiện tâm nguyện của mình, một tòa tháp leo lên là có thể chạm đến đỉnh cao mây trời, nó đâu còn là Tiển Khâm Đài, mà là đài mây xanh.”
“Chính là đài mây xanh, là Thanh Vân Đài!” Chương Hạc Thư nói, “Từ khi tiên đế quyết định xây tháp đài này, từ khi nó được gán với ý nghĩa kia, khi tất cả tranh nhau xem ai là sĩ tử được chọn lên đài, hi vọng bản thân có thể trở thành một trong số đấy, thì nó không còn đơn giản được xây vì những sĩ tử và tướng sĩ đã hi sinh nữa, nó thỏa mãn dục vọng của mỗi một cá nhân, nó thực hiện ước mơ mà bọn họ không thể với tới, nó chưa bao giờ là Tiển Khâm Đài, nó là Thanh Vân Đài!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]