Chương trước
Chương sau
“Còn sư phụ?” Thanh Duy hỏi, “Rốt cuộc những năm qua sư phụ đã đi đâu? Sư phụ theo ngự liễn của tiên đế hồi kinh, giữa đường bị cướp cũi tù, những chuyện này có phải là thật?”

Nhạc Ngư Thất không đáp, Tề Văn Bách trả lời: “Thật mà, chẳng qua vụ cướp xe ngục là do tiên đế sắp xếp.”

Ông giải thích: “Nếu Nhạc tiểu tướng quân đường hoàng hồi kinh cùng tiên đế, thứ chờ đợi ông ấy chính là màn thẩm vấn kéo dài bất tận, triều đình sẽ nghiêm khắc kết tội, như thế lấy đâu tự do? Chi bằng mượn cớ ‘cướp cũi tù’ để che giấu hành tung, nấp trong bóng tối âm thầm chờ đợi thời cơ.”

Thanh Duy nói: “Vậy còn sau khi cướp xe ngục? Sư phụ đã đi đâu?”

“Sau đó…” Nhạc Ngư Thất chỉ đáp, “Dĩ nhiên là ta đã rời kinh. Đi đây đi đó, đi không ít nơi.”

“Sư phụ rời kinh?” Thanh Duy hỏi. Không hiểu sao nàng có cảm giác Nhạc Ngư Thất đang lừa mình.

Những năm qua, vì để tìm sư phụ mà nàng đã trải qua biết bao khó khăn trắc trở, nàng không tin nếu Nhạc Ngư Thất được trao trả tự do sẽ không đi tìm nàng. Sau khi Tiển Khâm Đài sập, tuy nàng chưa về Thần Dương nhưng cũng đã đi rất nhiều nơi hỏi thăm tung tích của Nhạc Ngư Thất, song sư phụ cứ như đột ngột biến mất, không hề có tin tức nào. Phải đến khi Thanh Duy nhận được thư của Tào Côn Đức, biết có khả năng Nhạc Ngư Thất đang ở kinh thành, nàng mới vững được lòng tin.

Trực giác mách bảo Thanh Duy Tào Côn Đức không lừa nàng, có lẽ những năm qua Nhạc Ngư Thất không hề rời khỏi kinh thành, chỉ là không nghĩ ra vì sao sư phụ không chịu nói thật với mình.

Đúng lúc này, Vệ Quyết lên tiếng: “Tề đại nhân, Nhạc tiền bối, tại hạ có một nghi vấn, nếu từ lâu Quan gia và các vị đã nghi ngờ Chương Hạc Thư, vậy vì sao vào năm ngoái khi tái điều tra vụ án Tiển Khâm Đài, Huyền Ưng Ti được phục dụng, Quan gia lại không hề nhắc đến họ Chương? Lúc điều tra Hà gia thì thôi, vụ án của Hà Hồng Vân không quá liên quan tới Chương gia, nhưng tại sao trước khi Huyền Ưng Ti đến Lăng Xuyên, Quan gia không tiết lộ cho bọn ta biết Chương Hạc Thư từng liên quan đến giao dịch danh sách lên Tiển Khâm Đài, như thế bọn ta cũng có thể cảnh giác trước.”

Tề Văn Bách nói: “Cũng không trách Vệ đại nhân hỏi câu này, theo lý mà nói, nếu chúng tôi đã thống nhất mục tiêu, ắt hẳn phải nói cho Chiêu vương điện hạ và Huyền Ưng Ti biết đầu tiên. Chỉ là, trước khi trả lời những câu hỏi này, lão phu cũng có câu hỏi, dám hỏi Chiêu vương điện hạ cùng chư vị Huyền Ưng Ti, trong quá trình điều tra, mọi người có từng tra được manh mối nào về Chương Hạc Thư không?”

Điều này…

Vệ Quyết, Chương Lộc Chi và Kỳ Minh đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: “Không hề.”

Từ Tôn Huyện lệnh, Tần sư gia ở Thượng Khê cho đến Lý bổ đầu được cài cắm theo dõi, bao gồm cả Sầm Tuyết Minh sau đó, dường như bọn họ chỉ là người của một mình Khúc Bất Duy, không dính dáng tới Chương Hạc Thư.

Có thể nói, nếu không có hai người Nhạc Tề chính miệng tiết lộ cho họ biết Chương Hạc Thư có tham gia, thì chỉ dựa vào bằng chứng hiện tại, Huyền Ưng Ti rất khó nghi ngờ Chương Hạc Thư.

“Đó chính là nguyên nhân.” Tề Văn Bách nói, “Chúng tôi cũng không có bằng chứng để chứng minh tội ác của Chương Hạc Thư. Bằng chứng duy nhất chúng tôi nghi ngờ Chương Hạc Thư là toán vệ quân đã sát hại Thẩm Lan, sau đó được Chương Hạc Thư điều động thuyên chuyển, nhưng không thể gọi đó là bằng chứng được, nó chỉ là suy đoán. Về sau sóng gió qua đi, chúng tôi đã âm thầm thẩm vấn toán vệ quân kia, nhưng bọn chúng rất kín miệng, không điều tra được gì.”

Tề Văn Bách nói tiếp: “Hơn nữa, dám hỏi chư vị, Chương Hạc Thư là người thế nào?”

Tạ Dung Dữ nói: “Chương Hạc Thư xuất thân dòng thứ ở đại tộc Chương thị, mà trong tộc có rất nhiều nhân tài đồng lứa với ông ta, tuy nhiên chỉ có ba người đậu Tiến sĩ, chi của Chương Hạc Thư lại quá bị hắt hủi, không khác gì nhà nghèo, ‘bóng mát’ trong tộc không đến lượt ông ta hưởng, vì vậy ngày xưa ông ta học hành vất vả, dựa vào sức mình đi lên làm quan. Thi đậu lúc còn trẻ tuổi, nhưng sau khi đậu Cử nhân, thi nhiều lần vẫn không đậu Tiến sĩ, bị không ít người trong tộc cười giễu, cũng may ông ta rất kiên trì, cuối cùng vào năm 34 tuổi đã thi đỗ tam giáp Tiến sĩ, từ đấy vào triều làm quan.”

“Con đường làm quan của Chương Hạc Thư cũng chẳng hề suôn sẻ, hồi đầu gặp rất nhiều khó khăn.” Tạ Dung Dữ nhớ lại, nói, “Cụ thể là vụ án gì thì bổn vương không nhớ, đại khái có người thuộc nhánh chính trong tộc hối lộ mệnh quan triều đình, nhưng lại đẩy ông ta ra gánh tội, do đó ông ta đã bị điều đến một huyện thành xa xôi làm Điển bạc, mất những mấy năm mới có thể rửa oan. Chính vì lý do này mà Chương Hạc Thư vô cùng căm ghét quan viên tham ô hối lộ, trong gần hai mươi năm làm quan ông ta có tiếng là thanh liêm, hơn nữa ông ta còn chăm chỉ cần cù, nghe nói trên đường đi về, ông ta đều châm đèn đọc sách, có một thời được đồn đại như giai thoại.”

Nói cách khác, nếu không nhắc đến thành kiến thì Chương Hạc Thư thực sự là một vị quan tốt.

Tề Văn Bách nói: “Hiện giờ chúng ta đã biết suất lên đài được bán với giá một trăm nghìn lượng một người, nếu không có một trăm nghìn lượng thì có thể đổi bằng báu vật giá trị liên thành, thí dụ như Tứ cảnh đồ, còn Chương Hạc Thư, vừa khéo là kẻ xem thường tiền tài, rốt cuộc ông ta tham gia vào việc mua là vì đồng mưu với Khúc Bất Duy, hay vì lý do nào khác? Quan trọng nhất, bất luận là Chương Hạc Thư hay Khúc Bất Duy, rốt cuộc danh sách trong tay bọn họ đến từ đâu?”

Nói đến đây, Tề Văn Bách thở dài, “Kể ra thực xấu hổ, từ khoảnh khắc Tiển Khâm Đài sập vào năm Chiêu Hóa thứ mười ba cho đến tận hôm nay, suốt năm năm ròng, tôi, Nhạc tiểu tướng quân, thậm chí là tiên đế hay đương kim Quan gia, vẫn luôn điều tra chân tướng Tiển Khâm Đài. Nhưng mỗi lần chúng tôi điều tra được manh mối nào là lại lâm vào ngõ cụt. Đôi khi chúng tôi còn nghi ngờ có phải năm đó đã suy luận sai rồi không, Chương Hạc Thư chỉ trùng hợp điều động vệ quân, toán vệ quân kia cũng chỉ trùng hợp sát hại Thẩm Lan, thế nhưng chúng tôi biết rõ, trên đời này không thể nào có nhiều trùng hợp đến vậy. Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không tiết lộ cho Chiêu vương điện hạ và Huyền Ưng Ti biết, chúng tôi không muốn can thiệp vào phán đoán của điện hạ, tránh khiến ngài cũng đi vào ngõ cụt như chúng tôi, có lẽ chỉ khi nhìn từ góc độ khác thì mới có thể tìm ra lời giải đáp cho ẩn số này.”

Và cuối cùng, Tạ Dung Dữ đã không khiến bọn họ thất vọng.

Vệ Quyết nói: “Đa tạ Tề đại nhân đã giải thích, tại hạ hiểu rồi.”

Tề Văn Bách lắc đầu, “Vệ đại nhân khách khí.”

Nói đến đây, ông ta sực nhớ ra chuyện gì đó, lập tức chắp tay lạy Tạ Dung Dữ, “Còn về việc trộm bức tranh nền Sơn vũ tứ cảnh đồ của Doãn Tứ cô nương, mong điện hạ bỏ qua.” Ông lược bỏ chi tiết Nhạc Ngư Thất cố ý làm khó Tạ Dung Dữ, giải thích, “Sau khi chúng tôi biết Khúc Bất Duy là kẻ đầu sỏ, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định lấy bức Sơn vũ tứ cảnh đồ làm mồi để thử Khúc Mậu.”

Còn vì sao lại thử Khúc Mậu, đương nhiên muốn thông qua phản ứng của Khúc Mậu để xem bản gốc của Tứ cảnh đồ có đang ở trong tay Khúc Bất Duy không.

Nguyên nhân thứ hai không tiện nói ra – đấy là Tề Văn Bách không quá tin tưởng Tạ Dung Dữ.

Không phải vì Tạ Dung Dữ thân thiết với Khúc Mậu, mà vì y là vương gia khác họ nhưng lại cai quản Huyền Ưng Ti – cận vệ của thiên tử. Một người như vậy lại được bổ nhiệm chức quan như thế, ở bất kỳ triều đại nào cũng không hề thích hợp. Dù Triệu Sơ tin tưởng Tạ Dung Dữ đến đâu thì Tề Văn Bách cũng chỉ là hạ thần, mới tiếp xúc sơ sơ nên còn kiêng dè Tiểu Chiêu vương.

Cho nên ông cũng ngầm cho phép Nhạc Ngư Thất ra tay thăm dò Tiểu Chiêu vương.

Tạ Dung Dữ hiểu ý của Tề Văn Bách, chỉ điềm nhiêm đáp lại hai chữ: “Không sao.”

Rồi y hỏi: “Nếu các ngươi đã dùng bức Sơn vũ tứ cảnh đồ để thử Đình Lam, vậy có phải đã biết tung tích bản gốc của Tứ cảnh đồ?”

Tề Văn Bách cảm thấy có lỗi Tạ Dung Dữ, thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nên khi nghe y hỏi, ông lập tức đáp ngay: “Đúng thế. Trong khi điện hạ điều tra Khúc Bất Duy, hạ quan cũng không ngồi không, lợi dụng đầu mối trong tay, chúng tôi đã điều tra ra Khúc Bất Duy cất giữ tang vật ở dinh thự Trung Châu.”

Thanh Duy nói: “Lẽ nào tối qua sư phụ kêu con đi theo người đến Trung Châu là để lấy Tứ cảnh đồ?”

Nhạc Ngư Thất gật đầu: “Không sai, ta nghĩ mãi, cảm thấy chuyện này giao cho con là ổn thỏa nhất.”

Vệ Quyết nói: “Nhạc tiền bối nói có lý, hiện tại Huyền Ưng Ti đang phá án ở Đông An, chắc chắn hội Khúc Bất Duy, Chương Hạc Thư sẽ cảnh giác, nếu bây giờ Huyền Ưng Ti có hành động khác thường, ắt sẽ không thoát khỏi mắt bọn chúng. Nhạc tiền bối có công phu cao cường, hành tung bí mật, nếu ngài ra mặt lấy trộm Tứ cảnh đồ, chắc hẳn bọn chúng sẽ không kịp chuẩn bị.”

Tề Văn Bách lên tiếng: “Tại hạ đã dò la ra vị trí ngôi biệt thự của Khúc Bất Duy, cũng đã thu xếp cho người tiếp ứng dọc đường, chỉ cần Nhạc tiểu tướng quân và Ôn cô nương thuận lợi lấy Tứ cảnh đồ về, ghép lên bức tranh Thẩm Lan để lại, nhất định chúng ta có thể nắm được tội chứng của Khúc Bất Duy.”

Nhạc Ngư Thất gật đầu, sau đó đứng dậy nói với Thanh Duy: “Chuyện này không nên chậm trễ, con đi chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”

Thanh Duy ngạc nhiên: “Ngay bây giờ?”

Nhạc Ngư Thất nhìn nàng: “Sao, con không muốn?”

Thanh Duy dẩu môi, nàng không biết phải nói thế nào.

Không phải nàng không muốn, chỉ là cảm thấy… vội vàng quá, nàng còn tưởng phải đến mai mới tạm biệt quan nhân chứ.

Nhạc Ngư Thất thu trọn vào mắt vẻ mặt của nàng, nhìn sang Tạ Dung Dữ, “Còn cậu? Cậu cũng muốn phản đối?”

Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, im lặng một lúc, “Nếu đi bây giờ đúng là có hơi vội thật, Tiểu Dã còn chưa chuẩn bị tay nải hành lý, không biết Nhạc tiền bối có thể cho chúng vãn bối nửa ngày, đợi tới chiều rồi hẵng xuất phát được không?”

Nhạc Ngư Thất nhìn Tạ Dung Dữ rồi lại nhìn Thanh Duy.

Đã thành thân hơn một năm rồi mà còn dính nhau ghê thế à, hồi trước khi Nhạc Hồng Anh lấy Ôn Thiên cũng đâu thấy họ dính như sam đến vậy.

Ông hừ lạnh, đi thẳng ra ngoài, “Đúng giữa giờ Dậu, không được trễ một khắc.”

***

“Tay nải của thiếu phu nhân chỉ có mỗi quần áo, ngoài một túi ngân phiếu, tiểu nhân còn chuẩn bị thêm dây thừng, dao găm, thuốc trị thương, thuốc giải độc, còn có cả độc dược đề phòng và phấn dịch dung, chắc là sẽ không thiếu gì đâu.”

Mặt trời ngả bóng phía tây, ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, Đức Vinh nói xong thì buộc hai túi hành lý sau yên ngựa giúp Thanh Duy.

Tạ Dung Dữ nhìn Thanh Duy, đội mũ che mặt mới toanh lên cho nàng, lụa che mỏng tựa cánh ve, rất hợp dùng ngày hè, “Đang định tìm một thợ rèn lành nghề rèn cho nàng thanh kiếm mới, chỉ tiếc không kịp rồi, nàng cứ giữ thanh kiếm của ta đi, nó là danh phẩm của Quân khí giám, chí ít cũng vừa tay hơn so với mua bên ngoài.”

Thanh Duy gật đầu, nhận lấy thanh kiếm từ tay y.

Tạ Dung Dữ lại căn dặn: “Ở bên ngoài không như ở nhà, tuy có Nhạc tiền bối đi chung, nhưng mấy ngày tới phải dãi gió dầm sương, nhớ phải chăm sóc mình thật kỹ.”

Thanh Duy đáp: “Ta biết rồi.”

“Nếu không lấy được Tứ cảnh đồ,” Tạ Dung Dữ dừng lại, “Cũng không cần ép mình quá, ta vẫn có cách tiếp tục điều tra, nàng phải nhớ, không gì quan trọng bằng an nguy của nàng.”

Thanh Duy ngước mắt nhìn y.

Cơn gió thổi qua mang theo ráng chiều lọt vào mắt y, dịu dàng tựa ánh trăng trong hồ.

Đối diện với ánh mắt nàng, Tạ Dung Dữ dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

Thanh Duy lắc đầu, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy con ngựa ở đầu hẻm đã thở phì phò. Nhạc Ngư Thất đã chờ nàng từ một khắc trước, Thanh Duy nhìn sắc trời, sư phụ nói là đúng giữa giờ Dậu, cấm nàng chậm trễ một khắc.

Thanh Duy lại nhìn Tạ Dung Dữ, “Vậy ta đi nhé.”

Tạ Dung Dữ *ừ* một tiếng, “Đi nhanh đi.”

Thanh Duy buộc trường kiếm vào sau yên ngựa, dắt ngựa đi tới đầu hẻm.

Tạ Dung Dữ nhìn bóng lưng nàng, chợt cất tiếng gọi, “Nương tử.” Y không nói nhiều, dừng một lúc rồi nói, “Nương tử, đi sớm về sớm.”

Bóng lưng Thanh Duy chợt khựng lại.

Bất thình lình, nàng xoay gót quay lại, không đợi Tạ Dung Dữ phản ứng đã ùa vào lòng y.

Nàng không biết mình làm sao nữa, cứ như nếu không tạm biệt thế này thì nàng sẽ không cam lòng mà đi.

Tạ Dung Dữ ngạc nhiên, đoạn dịu dàng mỉm cười, giơ tay ôm lấy nàng, “Ta tiễn nàng ra ngoài thành nhé.”

Thanh Duy ngẩng mặt lên từ trong lòng y, “Thật không?”

“Thật.” Ánh mắt Tạ Dung Dữ như mặt hồ dịu êm, “Miễn là nương tử thích, thế nào cũng được.”

Thanh Duy há miệng toan lên tiếng, nhưng Nhạc Ngư Thất đứng đầu hẻm không nhịn nổi mà *chậc* một tiếng, “Có phải hai đứa đã bị khóa tiên khóa chặt lại với nhau, không bị thiên lôi đánh thì không thể tách ra được đúng không?”

Bị Nhạc Ngư Thất mắng, Thanh Duy lùi bước cách ra, “Đừng tiễn, ta tự đi được, nếu làm sư phụ mất hứng, sau này… sẽ mệt lắm đó.”

Nàng đi về phía tuấn mã, xoay mình lên ngựa, quay người lại nói với y: “Chàng yên tâm, nhất định ta sẽ lấy lại bức Tứ cảnh đồ.”

Trong ngõ dài truyền tới tiếng quất ngựa giòn giã, Thanh Duy thúc ngựa chạy ra đầu hẻm, áo xanh phấp phới dưới chiều tà như cánh chim tung bay.

Tạ Dung Dữ đưa mắt nhìn nàng.

Chú chim xanh y vô tình gặp gỡ giữa núi rừng Thần Dương nay đã trưởng thành, hóa thân thành phượng hoàng xán lạn, không còn phải lang thang lưu lạc, chẳng buồn lo tìm chốn dừng chân, nàng sẽ vỗ cánh chao liệng trên trời không rồi trở về bên y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.