Chương trước
Chương sau
"Sặc!"

Trương Nguyên suýt chút nữa phun ra ngoài.

Ráp năm mươi bộ?

Bùi tổng, ngài vậy là không được.

Ngài muốn năm mươi bộ thì sớm nói đi!

Ta tính toán giảm 1000 tệ để kết giao bằng hữu, nào ngờ ngài muốn 50 bộ, ta còn phải tặng không ngài năm mươi nghìn tệ à?

Ta chỉ là tên ca sĩ quán bar, đâu ra năm mươi nghìn tệ đây. . .

Trương Nguyên choáng váng.

"Không phải, Bùi tổng, ngài rốt cuộc muốn bao nhiêu bộ. . . Ta nghĩ nhận 3000 tệ phí khổ cực có chút ngại, tự mình bù một ngàn tệ kết giao bằng hữu, ngài lại muốn năm mươi bộ thì không thể có cái giá này rồi. . ."

Bùi Khiêm sững sờ, người anh em này quá thật thà rồi!

"Anh vậy là sai rồi, 3000 tệ phí khổ cực là anh nên nhận, làm sao còn muốn tặng lại tôi? Không có đạo lý này!"

"Nói cách khác, bộ máy này sau khi ráp xong tốn hai mươi sáu nghìn?" Bùi Khiêm hỏi.

Trương Nguyên hơi ngượng ngùng mà gật đầu.

Vốn anh muốn kết giao bằng hữu với Bùi tổng, kết quả lại mất mặt!

Sự việc trở nên lộn xộn hẳn.

Nhưng, Trương Nguyên cũng hiếu kì, Bùi tổng muốn nhiều máy vi tính như vậy là làm gì?

Đổi máy tính toàn công ty?

Cũng không giống.

Bùi Khiêm suy nghĩ một chút: "Như vậy, một máy vi tính hai mươi sáu nghìn, tôi cũng không thể để cho anh làm không công, trừ ba ngàn tệ phí khổ cực, mỗi máy vi tính tôi lại cho anh hai trăm tệ phí lắp máy!"

Trương Nguyên muốn nói gì đó nhưng Bùi Khiêm khoát tay ngăn lại.

"Không cần từ chối, việc này liền quyết như vậy."

"Chúng ta lại tán gẫu chuyện khác."

Trương Nguyên gật đầu: "Được. À, Bùi tổng, tôi mạo muội hỏi một câu, ngài muốn nhiều máy vi tính như vậy, là chuẩn bị. . ."

"À, tôi chuẩn bị mở tiệm net. Dẫn anh đến là cậu tên Mã Dương, chính là ông chủ phụ trách hoạt động hàng ngày của tiệm net, nếu như điều kiện thích hợp, anh đồng ý đến thành phố Kinh Châu đi làm không?" Bùi Khiêm hỏi.

Trương Nguyên trợn to hai mắt.

Thì ra là như vậy, ông chủ lớn muốn đầu tư mở tiệm net!

Ông chủ lớn có tiền như thế, đãi ngộ khẳng định không tệ!

Hơn nữa, đây là duỗi cành ô-liu cho ta?

Ông chủ lớn tự mình mời chào, chức vụ của ta không chỉ là quản lý bình thường rồi, ít lắm cũng phải là người phụ trách gì đó nha!

Xem người ta ra tay xa hoa. . .

Đãi ngộ chắc chắn không tệ!

Trương Nguyên mới vừa bình tĩnh được chốc lát, lần này không có cách nào ổn định tâm trí được.

"Nếu như điều kiện thích hợp, tôi đương nhiên đồng ý!"

Bùi Khiêm gật đầu, hỏi: "Vậy, có thể nói một chút công việc trước kia của anh không?"

Tê. . .

Trương Nguyên hít một ngụm khí lạnh, cảm giác việc này muốn thất bại.

Bùi tổng chắc xem trọng ta là tiểu Ba chủ diễn đàn Tieba, am hiểu phần cứng máy vi tính mới muốn mời chào ta.

Kết quả nếu như ta nói rõ sự thật, nói công việc của ta bây giờ là ca sĩ kiêm bartender quán bar. . .

Vậy Bùi tổng còn muốn thuê sao?

Làm sao bây giờ, nói dối?

Không được, Bùi tổng học thức uyên bác, kiến thức rộng rãi, tuyệt đối sẽ bị vạch trần ngay lập tức.

Trương Nguyên đấu tranh tư tưởng nội tâm, cuối cùng vẫn quyết định thành thật trả lời.

"Bùi tổng, tôi là một ca sĩ quán bar, còn kiêm chức bartender, còn là tiểu Ba chủ diễn đàn Tieba. . ."

Trương Nguyên càng nói càng giảm âm lượng.

Giống như đoán được Bùi tổng thất vọng.

Không nghĩ tới, Bùi tổng ngồi ở phía đối diện vậy mà hai mắt sáng rực!

"Được đó, đa tài đa nghệ!"

"Vậy tôi có thể cân nhắc mở thêm quầy bar pha rượu ở tiệm net cho anh phụ trách, ăn hai đầu lương!"

"Không, anh vẫn nên làm luôn ca sĩ, ăn ba phần tiền lương!"

Bùi Khiêm trong lòng hồi hộp.

Ứng cử viên hoàn hảo!

Pha rượu và ca hát cho dù giỏi nhưng không dính dáng với việc quản lý tiệm net.

Hơn nữa, để cho hắn chức quản lý, người pha rượu, kiêm ca sĩ, ba phần tiền lương, còn có thể tiêu thêm ít tiền của hệ thống!

Hắn cùng Mã Dương đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đem tiệm net thua lỗ!

Trương Nguyên suýt chút nữa tưởng mình nghe lầm.

Bùi tổng rất hài lòng?

Còn muốn cho ta ba phần tiền lương? !

Chuyện này. . .

Tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt vui sướng của Bùi tổng, không giống như giả vờ.

Trương Nguyên không khỏi nghĩ, lẽ nào Bùi tổng thực sự mắt sáng biết chọn người? Vậy mà có thể nhìn ra tài hoa của ta?

Bùi Khiêm lại hỏi thêm mấy vấn đề, càng hỏi càng vượt mong đợi.

"Được! Anh chờ, tôi đi lấy hợp đồng."

Bùi Khiêm rời khỏi phòng tiếp khách, cũng không lâu lắm, cầm một phần hợp đồng trở về.

"Quản lý Tiệm net, kiêm nhân viên pha rượu, kiêm ca sĩ, ba phần tiền lương cộng lại, một tháng mười bốn nghìn tệ."

"Mã Dương là cấp trên trực tiếp của anh, có vấn đề tìm cậu ta báo cáo, nếu không giải quyết được thì đến tìm tôi. Công việc này, anh cứ thoải mái làm, tôi giao toàn quyền!"

"Đến, nếu không có vấn đề thì ký tên ngay chỗ này đi."

Trương Nguyên như dại ra.

Mười bốn nghìn?

Cây bút đang ở trước mắt, Trương Nguyên vẫn không dám cầm lấy.

Không tin trên đời lại có chuyện tốt như thế!

Nhìn thấy Trương Nguyên rất do dự, Bùi Khiêm đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Ây. . . Hợp đồng làm việc trước kia thì sao? Chỗ làm trước đã nghỉ việc chưa?"

Trương Nguyên lắc đầu: "Tôi làm ở quán bar cũ không ký hợp đồng, chỉ là việc vặt."

"Vậy thì quá tốt, trực tiếp ký hợp đồng đi."

"Muốn suy nghĩ một chút sao? Cũng được, vậy anh trước tiên cân nhắc, xong thì tìm trợ lý Tân."

Bùi Khiêm đẩy cửa đi ra ngoài, phòng tiếp khách chỉ còn lại một mình Trương Nguyên.

Trương Nguyên vội vàng nhìn toàn bộ hợp đồng từ đầu tới đuôi một lần.

Không có vấn đề gì, chính là hợp đồng lao động bình thường!

Không có điều khoản ẩn giấu bẫy người , tiền lương mười bốn nghìn cũng viết rõ ràng giấy trắng mực đen!

Trương Nguyên run rẩy cầm lấy viết ký tên.

"Gia cảnh bần hàn. . . Rốt cục muốn đổi đời rồi!"

. . .

Mấy phút sau.

Trong phòng khách.

"Khiêm ca, như thế nào, tao nói đây là đại thần, rất đáng tin mà!"

Mã Dương rất vui mừng khi biết Trương Nguyên đã chính thức kí hợp đồng, cảm thấy chính mình mắt sáng biết chọn người, được Bùi Khiêm tán thành.

Bùi Khiêm vỗ bờ vai của cậu: "Không sai, lần này làm tốt lắm!"

Mà Trương Nguyên hiện tại mới hiểu rõ, hoá ra vị đã dẫn mình đến, dù đầu óc đơn giản, mặt lại dài nhưng không phải người bình thường.

Nhìn xem, quan hệ giữa hắn và Bùi tổng rất thân thiết!

Cũng may anh Mã và Bùi tổng đều rất thưởng thức mình!

Mã Dương mở tập tài liệu của mình ra, mặt trên là một ít hồ sơ.

"Khiêm ca, địa điểm dịch vụ Internet tao đã xem kỹ, đại khái ở chỗ này, một căn lầu hai tầng riêng biệt, đây là tài liệu cặn kẽ, mày xem một chút."

Bùi Khiêm cùng Trương Nguyên đồng thời nhìn về phía tư liệu Mã Dương chuẩn bị kỹ càng.

Nơi này, không ở xung quanh đại học Hán Đông, cũng không ở khu phố hot của thành phố Kinh Châu.

Chỗ này là một khu khá vắng, lân cận có một khu thương mại nhưng cũng không quá phồn hoa náo nhiệt, hơn nữa khu thương mại cách tòa nhà này một con đường, cũng không gần sát nhau.

Chỉ miễn cưỡng phù hợp yêu cầu hệ thống "Chọn khu náo nhiệt".

Đây là một căn lầu hai tầng, xem ra còn rất mới, xây dựng cũng trong một hai năm gần đây.

Phần lớn sử dụng tường thủy tinh, tầm nhìn rất trống trải, trang trí cũng không tệ.

Từ trên hình ảnh phán đoán, hình như là một gian phòng ăn, chỉ có điều cửa đóng bụi, xem ra đã đóng cửa khá lâu.

Diện tích kinh doanh khoảng 3000 mét vuông, tiền thuê là 315 nghìn tệ mỗi tháng, tương đương 3.5 tệ/mét vuông/ngày.

Mã Dương nói rằng: "Khiêm ca, tao đã khảo sát thực địa, xung quanh chỗ này, trang trí cũng không tệ, hơn nữa nhà rất mới!"

"Hoá ra là một nhà hàng xa hoa, kết quả kinh doanh không quen muốn đóng cửa, vì vậy chuyển nhượng. Giá thuê rất phù hợp lợi ích thực tế! Tao cảm thấy nơi này không tồi, căn hộ riêng biệt, mày thấy sao?"

Bùi Khiêm không lên tiếng.

Trương Nguyên nhìn xong cau mày.

Chỗ này. . . Không đáng tin chút nào!

Nè mặt dài, anh không suy nghĩ một chút, quán cơm này tại sao lại đóng cửa à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.