Mọi người dồn dập rời khỏi phòng họp.
Hoàng Tư Bác gọi Bao Húc ở lại.
"Anh Bao, phiền anh dành thời gian suy ngẫm phương án, bên chỗ tôi cần ít nhất 5 ngày thời gian để làm bản thiết kế, nếu như vậy, tốt nhất trong ngày mai sẽ có thể có được định hướng chung, chúng ta cần nhanh chóng ăn ý."
Hoàng Tư Bác nói rất khách khí.
Bởi vì Hoàng Tư Bác không rõ gốc gác của Bao Húc, chỉ dựa vào mấy điểm đã đưa ra phán đoán của bản thân.
Bao Húc nhìn rất già, đường mép tóc đã gần như trơ trọi.
Chắc là một người nghiện game nặng, đồng thời được rất nhiều đặc quyền, rất được Bùi tổng tín nhiệm.
Anh ta trầm mặc ít nói, hầu như đều là đang suy tư.
Tổng hợp mấy điểm này, Hoàng Tư Bác cảm thấy Bao Húc gần chắc là một vị tiền bối.
Bao Húc gật đầu: "Được, anh Hoàng."
Bao Húc cũng không rõ gốc gác của Hoàng Tư Bác, nhưng cậu biết mình là sinh viên năm nhất, Hoàng Tư Bác dù sao cũng là tốt nghiệp rồi mới làm việc, vì vậy kêu một tiếng tiền bối.
Hai người đều cho rằng từ "anh" này của đối phương là một cách nói khách sáo hay khen giữa đồng nghiệp với nhau, cũng không để ở trong lòng.
Ai lại nghĩ được rằng cả hai đều thực lòng?
Hoàng Tư Bác trở lại vị trí làm việc chính mình, vừa cao hứng, vừa thấp thỏm.
Cao hứng bởi vì phát hiện ông chủ ở đây và đồng nghiệp đều thân mật lại lễ phép như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ty-phu-nho-thua-lo-game/3142889/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.