Dịch giả: Sky is mine 
Biên: gaygioxuong 
Ra khỏi cửa chính "Nhất Nguyên Trai", tôi mới phát hiện ra trời đã sáng hẳn, bèn quyết định trước tiên kiếm món gì đó để lót dạ rồi mới đi Triêu Thiên cung tìm Triệu cóc. Dạo cả một vòng bên ngoài Miếu Phu Tử, vất vả lắm mới tìm được một quán ăn nhỏ còn chưa đóng cửa. Tôi vào trong chiếc lều bằng vải mưa, hỏi chủ quán có món gì ngon. Anh ta bảo, giờ đã hết món ăn sáng, canh mì hoành thánh đã bị những người đi làm ca một mua hết rồi, giờ chỉ còn miến tiết vịt. Nhưng, miến trong quán anh ta cũng chẳng còn lại mấy sợi, hay là làm cho tôi bát vịt thập cẩm để ăn tạm. Tôi đáp vậy cũng được, anh cho một bát lớn, thêm nhiều ớt hơn một chút. Chủ quán lấy từ trong tủ đựng chén ra một lọ gia vị đỏ rực, nói: "Người Nam Kinh chỉ có ớt xào. Có ăn không?" 
Tôi đáp: "Anh thích thêm cái gì thì thêm, tôi đã đói bụng cả đêm, nếu không ăn chút gì đó thì chỉ lát nữa là sẽ đói tới mức chóng mặt, anh sẽ phải cõng tôi đến bệnh viện, phiền toái khỏi nói." 
Món vịt thập cẩm vừa đặt lên bàn, con sâu thèm ăn trong bụng tôi đã bắt đầu ngọ nguậy. Còn chưa kịp động đũa, nước miếng đã chảy ra rồi. Thấy tôi đã thật sự đói lắm rồi, chủ quán kẹp một cái bánh quẩy đưa cho tôi: "Buổi sáng bận quá, chưa kịp ăn gì. Chỉ lát nừa là tôi dọn quán về nhà, vợ đã nấu xong cơm trưa chờ tôi về ăn rồi. Cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tuyen-tam-tung/68752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.