Dịch giả: gaygioxuong 
Tôi nghĩ bụng, cái đồ bánh tông đen thui đúng là chẳng biết điều gì cả, cậu đây vừa mới khoe khoang một chút, ngươi lại khơi khơi chạy đến tìm xui. Tôi lập tức nói với Tuyền béo: "Không sao, số bánh tông đã bị chúng ta đánh gục quả thật nhiều không đếm xuể. Vừa rồi tớ đã chặt đứt lìa một cánh tay, giờ tớ có thể đập nát đầu nó luôn!" 
"E rằng không dễ dàng như vậy đâu, trình độ võ nghệ viên sĩ quan phụ tá của tôi có thể coi là hạng nhất, sơ sểnh là dính đòn ngay. Chúng ta tốt nhất là tránh nó đi!" Lâm Phương nói với thái độ nghiêm nghị. Tôi nghĩ bụng, cũng đúng; Đầu tiên là tránh được thương vong không cần thiết. Thứ hai là chúng tôi còn phải cõng theo một người đang hôn mê. Vì vậy, tôi bảo với Tuyền béo: "Với tình trạng hiện nay, chúng ta không nên đối đầu trực diện với kẻ địch, tốt nhất là nhanh chóng chạy qua bên kia cầu." 
Nhưng có ngờ đâu, bánh tông da đen kia cứ như hiểu được chúng tôi đang nói những gì, đột ngột lao vọt tới tôi. Tôi không dám để nó áp sát, đầu tiên lánh vào sau một cái cây, sau đó rùn người xuống, vung xẻng chém thẳng vào ống chân của nó. Thế nhưng bánh tông da đen đó vẫn không ngã xuống, mà chỉ lảo đảo thân hình, còn hổ khẩu của tôi thì bị tê điếng bởi lực phản chấn, thiếu chút nữa là đánh rơi cả cái xẻng công binh. 
Tôi ngẩng đầu lên, thấy bánh tông da đen chỉ còn cách mình không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tuyen-tam-tung/2158184/chuong-27-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.