Trước mắt nữ thần y hiện lên hình ảnh của Tây hồ, hai bên bờ là mấy hàng liễu tung bay theo gió. Nàng đứng trên cầu Tây Lâm, ngẩng đầu lên, nhìn khung trời buổi hoàng hôn, ráng chiều từng lớp từng lớp mây với sắc màu rực rỡ.
Hiểu Lạc bước lên cầu đi đến gần bên nàng, cười hì hì, đưa cho nàng một mảnh giấy, sau đó thằng bé nhoẻn miệng ra cười với nàng thêm một cái nữa, rồi chạy ào đi mất. Nàng ngập ngừng mở tờ giấy ra, trong đó là một hàng chữ được viết bằng nét chữ rất quen thuộc: “Đến gặp huynh trong Hắc Viện.”
Nữ thần y không cần suy nghĩ ra ai là người đã viết tấm giấy này, chạy thẳng đến Hắc Viện.
Học đường chỉ còn trơ lại một khuôn thành đổ nát, tàn phai, giếng Tụ Nguyệt trong Đông Phong tư thất vẫn còn, thế nhưng đã nghiêng bể hết một nửa. Ði vào phía bên trong học đường, là từng lớp từng lớp tường vôi đổ nát, những bức tường vôi đó trông giống như một mê hồn cung rối mắt, loạn cuồng. Nữ thần y quay một vòng nhìn chung quanh, khu kiến trúc vĩ đại này ngày xưa có thể chứa được năm, sáu ngàn người này, nhưng bây giờ lại chỉ là một đống hoang tàn.
Nữ thần y tiếp tục đưa mắt nhìn chung quanh, nàng không nhìn thấy một người nào, bèn dùng tay bắt lên miệng làm loa, kêu to lên ra bốn phía:
- Thiên Văn!
Ở một phía của học đường đổ nát, vang dội tiếng kêu của nàng:
- Thiên Văn!
Nữ thần y hơi nhíu mày, ngần ngừ nhìn vào chỗ có tiếng kêu vang vọng. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su-3/1849885/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.