Chương trước
Chương sau
Chiều đông ảm đạm, sương mù giăng mờ mờ, gió đông lành lạnh thổi rơi những cụm tuyết trên các cành cây vẽ thêm cảnh thê lương càng thêm thê lương cùng tận.  Nữ thần y ngồi trên trường kỷ bên khung cửa sổ đưa mắt nhìn sân, nàng như thấy trong màn sương khung cảnh mờ ảo của Hàng Châu.  Nàng đã từng nghe một ai đó nói phải trải qua những ngày mưa mới biết yêu những ngày nắng, đi qua ngày ngược gió mới biết nhớ những lúc bình yên.  Bây giờ nhớ lại hai câu nói này, thực đúng với tình cảnh của nàng hiện thời.  Từ khi nàng đến kinh thành, một ngày đối với nàng dài thườn thượt như một năm, có đôi lần nàng cũng muốn tìm ai đấy bầu bạn nhưng không gặp được người nào đáng tin.  Cũng đó đôi lần nàng định tìm cách trốn khỏi căn phủ này nhưng nàng dẹp ngay ý nghĩ điên rồ đó.  Dẫu sao thì bây giờ mọi người trong phủ đều mở to mắt nhìn nàng, nếu nàng hành động bồng bột, trốn ra được bên ngoài thì tốt, nhưng cơ hội thành công rất ít, thất bại lại nhiều, đến chừng đó hậu quả khó mà lường được!  Nữ thần y còn đang miên man nghĩ ngợi, chợt bên ngoài cửa sổ một con cú từ trong lùm cây vút cánh bay lên, vừa bay vừa kêu.  Nàng nghe được, nghĩ nếu mà mình chết đi và biến thành con chim chắc sẽ sung sướng hơn.

Bên ngoài có tiếng bước chân rồi tiếng cửa phòng mở ra, sau đó là giọng Tiểu Thúy vang lên:

- Ôi, sao cô nương lại mở cửa sổ?  Cô vẫn còn chưa khỏe hẳn.  Hơn nữa bây giờ đang đông bên ngoài gió lớn lắm! 

Tiểu Thúy nói đoạn đặt chén cháo lên trường kỷ, giơ tay khép hai cánh cửa sổ. 

- Chiều nay tướng quân dặn đầu bếp nấu cháo hạt sen cho cô.

Tiểu Thúy nói, bưng chén cháo lên đưa trước mặt nữ thần y.

Nữ thần y im lặng, đôi mắt nàng như nhìn xuyên qua chén cháo và hai cánh cửa sổ đang khép kín.  

Tiểu Thúy nói:

- Cô nương đến từ Hàng Châu phải không?  Hạt sen này là hạt sen Tây hồ, được thuyền chở đến kinh thành sáng nay.

Nữ thần y vẫn im lặng, Tiểu Thúy nói:

- Hay là cô nương không thích món này?  Cô muốn ăn món gì?  Có thể nói với em, em sẽ đi gọi đầu bếp làm ngay.

Nữ thần y không trả lời.  Tiểu Thúy nói:

- Mấy bữa nay cô nương bị bệnh bây giờ lại không ăn gì không được đâu.

Tiểu Thúy lặp đi lặp lại đôi ba lần nữa nhưng nữ thần y vẫn không phản ứng, Tiểu Thúy chán nản, còn đang không biết phải tiếp tục nói gì thì bên ngoài có tiếng chân, rồi tiếng gõ cửa, Tiểu Thúy bèn đi mở cửa.

Phi Nhi đứng ngoài hành lang cười nói:

- Ta theo lời tướng quân mang bánh đến cho cô ấy.  

Tiểu Thúy tránh sang một bên cho Phi Nhi vào phòng.  Phi Nhi mang giỏ bánh vào đặt lên bàn, Tiểu Thúy đóng cửa phòng lại rồi bước lại gần Phi Nhi nhỏ giọng than:

- Cô ấy không chịu ăn cháo hạt sen, hy vọng cô ấy sẽ ăn bánh Quế hoa.

Phi Nhi lấy dĩa bánh ra khỏi giỏ tre đặt lên bàn.  Tiểu Thúy lại nói: 

- Cô ấy thật khó hầu, mấy ngày nay bất cứ đồ ăn gì em mang vào cô ấy cũng không rớ tới.  Em đã khuyên đến khô cả nước miếng, thậm chí khóc lóc, rồi năn nỉ, mà vẫn không kết quả, em sợ nhỡ mà cô ấy đói bụng ngất xỉu lần nữa tướng quân sẽ đuổi việc em, tới chừng đó thật oan cho em!  

Lời của Tiểu Thúy khiến Phi Nhi buồn cười.  Phi Nhi nén tiếng cười, đưa mắt nhìn nữ thần y, nhưng nữ thần y đang ngồi cúi đầu, hơn nữa lại quay lưng về phía nàng.  Tuy Phi Nhi không nhìn thấy được mặt nữ thần y nhưng hình dáng mảnh mai của nữ thần y với mái tóc xoã xuống đôi vai khiến cho Phi Nhi cảm thấy đó là một người con gái trông hấp dẫn lạ.  Phi Nhi nhủ bụng chỉ với dáng ngồi thôi cũng làm nàng không thể di chuyển tầm nhìn được.  Sống ở cái xứ hoa lệ gọi là kinh thành này, Phi Nhi nghĩ tìm thấy những thiếu nữ ăn mặc sang trọng thì thật dễ nhưng muốn tìm một thiếu nữ đẹp một cách giản dị, thanh nhã thì quả là chuyện hơi khó.  Cô độc và thanh nhã?  Không hẳn thế, hai chữ này cũng chưa đủ để hình dung.  Người con gái đang ngồi trên chiếc ghế dài bên dưới cửa sổ kia còn phảng phất một cái gì nữa, hình như đó là một sự tổng hợp của buồn phiền, bơ phờ và cô đơn.  Phi Nhi lại quét mắt nhanh qua người nữ thần y lần nữa, tiếp tục nhủ bụng dáng người của nữ thần y sao mà thật bình dị, còn có vẻ chẳng cần đời, dường như chẳng thiết tha đến cái gì. 

Phi Nhi dời ánh mắt nàng ra khỏi nữ thần y, quay sang Tiểu Thúy nói:

- Em đừng lo, phủ Viễn tướng quân biết em đã tận sức ngài sẽ không trách em.

Phi Nhi nói đoạn, thấy Tiểu Thúy vẫn còn cau mày vẻ không yên lòng, đỡ lấy chén cháo trên tay Tiểu Thúy nói:

- Hay là để ta giúp em khuyên cô ấy?  Nhưng có lẽ cô ấy không hảo ăn cháo, hay em đi làm thêm vài món khác?

Tiểu Thúy vâng lời rời đi.

Còn lại hai người, Phi Nhi đặt chén cháo lên bàn.  Khi này nữ thần y lại vươn tay mở hai cánh cửa sổ, Phi Nhi nhìn thấy vậy bèn nói:

- Trời lạnh mà muội mở cửa sổ sẽ bệnh nặng thêm đấy.

Phi Nhi dứt lời, không cần biết nữ thần y có chịu hay không, bước đến đóng hai cánh cửa sổ.  

Nữ thần y cúi đầu xuống, nàng cúi đầu thật nhanh.  Phi Nhi chỉ kịp lướt mắt phớt nhẹ qua đôi mắt nữ thần y, một đôi mắt tuyệt đẹp, nhưng phảng phất một cái gì u sầu, buồn đến não lòng, có lẽ đấy chính là điểm đã thu hút đàn ông.  Phi Nhi nhìn đôi mắt của nữ thần y, hiểu ngay tại sao đêm đó trong căn phòng trọ Hưng Ninh nàng không quyến rũ được Tiêu Phong.

Phi Nhi tự cười bản thân nàng, rồi đi lấy dĩa bánh Quế hoa đem đến đặt lên cái giá bên cạnh trường kỷ nói:

- Bánh Quế hoa này do tỉ làm, muội nếm thử xem có giống hương vị Hàng Châu không?

Nữ thần y không trả lời, nàng vẫn còn nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa sổ, nàng thực muốn mở hai cánh cửa sổ, bên ngoài gió càng lạnh càng tốt, đúng thứ nàng cần, chỉ cần nàng không khỏi bệnh hoặc nàng bệnh nặng mà chết, sẽ không phải đặt chân vào bốn bức tường với bầu trời chật hẹp hình vuông.  

Phi Nhi chờ một chút không thấy nữ thần y ăn bánh Quế hoa hay nghe nữ thần y trả lời nàng, nói:

- Muội không ăn bánh Quế hoa, cũng không chịu ăn cháo hạt sen, hay là muội muốn ăn những món ăn hồi cương?

Phi Nhi dứt lời, nữ thần y ngẩng đầu lên.  Bây giờ thì Phi Nhi đã trông thấy gương mặt nữ thần y, làn da trắng mịn, đôi mắt như mơ mộng, mũi nhỏ và cao, miệng nhỏ.  Một nét đẹp không thể nào tinh tế hơn.  Phi Nhi nhìn đến ngẩn ngơ, từ trước tới giờ ai cũng nói nàng xinh đẹp, nàng cũng tự thấy mình đẹp nhưng so với người con gái trước mặt này thì chẳng ra gì.  Nàng cũng hiểu được với một nhan sắc như thế thì bất cứ người đàn ông nào gặp qua một lần cũng không thể dễ quên.

Hai cô gái nhìn nhau.  

Chợt, đôi mắt giận dữ, căm thù, và đau khổ của nữ thần y hóa thành đờ đẫn.

- Tôi muốn mình được chết!

Nữ thần y nói và cúi đầu xuống.

Phi Nhi im lặng trước lời nói của nữ thần y.  Phi Nhi biết vừa rồi nàng nhắc đến hồi cương đã chạm vào nỗi đau lớn nhất trong lòng nữ thần y.  Phi Nhi cảm thấy bất nhẫn nhưng nàng vẫn phải nói.  Phi Nhi khom người xuống cầm một miếng bánh Quế hoa lên đưa cho nữ thần y và tiếp tục nói: 

- Muội hãy ăn bánh này, hoặc ăn cháo hạt sen Tây Hồ, muội phải sống!  Bằng không muội mà đói chết huynh ấy trong đại lao cũng không sống nổi!

Phi Nhi dứt lời, nàng thấy hai vai nữ thần y run lên, Phi Nhi biết có một luồng nộ khí đang dâng lên trong lồng ngực nữ thần y.  

Đúng là nữ thần y đang tức giận, nàng phải dùng hai tay nắm chặt lấy thành ghế để kìm chế cơn giận dữ, nàng cũng cắn chặt hai hàm răng vào nhau để không phải thốt ra những lời không hay với người con gái nàng không quen.

Nữ thần y câm lặng dường như không cả thở.  Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nữ thần y mới mở miệng nói:

- Cô theo lệnh Tế Nhĩ Ha Lãng vào đây dùng huynh ấy uy hiếp tôi?

Phi Nhi lắc đầu, đặt tay lên vai nữ thần y nói:

- Tỉ là bằng hữu của huynh ấy. 

Nữ thần y hất tay Phi Nhi ra khỏi vai nàng, tức lồng lộng ngồi lặng kìm chế hơi thở hổn hển vì cơn giận dữ.

Phi Nhi thấy nữ thần y không tin lời nàng, đặt miếng bánh trở lại dĩa rồi chậm rãi kéo tay áo lên.  

Nữ thần y sửng sốt nhìn hình xăm một đóa cúc trắng trên cánh tay phải của Phi Nhi, đóa hoa nhỏ cỡ miệng chung trà, dưới có lá đỡ lên, cái lá ấy lại không giống như dùng kim xăm mà là một mảng sẹo, giống như bị vật bằng sắt nung đỏ đốt.  Cái hình xăm này năm xưa Tần gia bị triều đình gán cho tội mưu nghịch tạo phản, trước khi cả gia đình bị đưa ra pháp trường chấp pháp Tần phu nhân đã giao hai đứa con trai cho một vị sư thái và một phu tử nhờ mang hai đứa bé trốn thoát.  Tần phu nhân sợ hai anh em lưu lạc không thể nhận diện nhau nên đã dùng một cây sắt đốt vào vai hai đứa trẻ để làm ký hiệu.  Về sau vết thương lành, một trong hai đứa trẻ thấy vết sẹo giống một cái lá thật vui mắt nên mới xăm lên trên một đóa cúc…  

- Bây giờ muội tin tỉ là bằng hữu của huynh ấy rồi chứ?

Phi Nhi lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nữ thần y.

Nữ thần y gật đầu.

Phi Nhi bỏ tay áo xuống, mỉm cười:  

- Tỉ tên Phi Nhi, tỉ quen Nghị Chánh, Tiểu Tường, và huynh ấy trên Đồng sơn, vì tỉ thấy đóa hoa của huynh ấy đẹp nên nhờ huynh ấy xăm lên một cái giống hệt.

Nữ thần y không còn nhìn Phi Nhi bằng ánh mắt giận dữ nữa.  Phi Nhi cũng tiếp tục mỉm cười với nữ thần y thân thiện.  Hình xăm trên vai Phi Nhi như một sợi dây vô hình cột chặt hai người con gái lại với nhau.

- Xin lỗi tỉ - Nữ thần y cúi đầu nói - Muội không biết tỉ là bằng hữu của huynh ấy nên lúc nãy đã nói những câu vô lễ với tỉ.  

Phi Nhi phẩy ống tay áo:

- Đừng lo, muội có nói gì vô lễ với tỉ đâu.

Nữ thần y ngẩng đầu lên nhìn Phi Nhi, mỉm cười, một tia hy vọng nhen nhúm trong lòng nàng.

- Chiều nay tỉ vào đây có phải có cách đưa muội ra ngoài?

Nữ thần y hỏi, sau khi nói xong, nàng hồi hộp chờ Phi Nhi trả lời, nhưng nàng chỉ nhận được cái lắc đầu từ Phi Nhi, cái lắc đầu như một cơn gió dập tắt tia lửa hy vọng trong nàng.

Nữ thần y lại cúi đầu.  Phi Nhi nói:

- Ở bên ngoài căn phòng này binh lính canh giữ như mắc cửi.  Chiều nay tỉ vào tìm muội là để nói với muội huynh ấy không còn cầm cự được bao lâu nữa…  

Phi Nhi chưa nói xong, nữ thần y ngẩng phắt lên nhìn Phi Nhi, Phi Nhi gật đầu:

- Muội nghe không lầm, sức khỏe huynh ấy hiện thời rất tệ, huynh ấy ở trong đại lao suy nghĩ lao lung về muội dẫn đến tinh thần suy nhược, lại nữa lúc bắt giữ huynh ấy trên Đồng sơn Khẩu Tâm đã đánh huynh ấy bị thương không nhẹ. 

Lời của Phi Nhi khiến trái tim nữ thần y đau đớn.  Chàng đang trọng thương sao?  Nữ thần y nhủ bụng, nàng bưng tay ôm lấy đầu, sau bao nhiêu chuyện bể dâu, bao nhiêu biến cố đã xảy đến, nàng muốn được gặp chàng, ngay lập tức gặp chàng. Thế nhưng, nàng không thể ra ngoài, làm sao nàng mới có thể ra ngoài?  Nữ thần y mím môi cố kìm nén những giọt nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào.

Phi Nhi nói:  

- Xin lỗi muội.  Tỉ, Nghị Chánh, và Tiểu Tường thực đã cố hết sức, đại lao cũng như căn phủ này có binh lính canh gác dày đặc.   Nhưng thực sự thì cũng không phải là không còn cách…  

Phi Nhi nói tới đây im lặng không nói gì thêm nữa.  Nhưng Phi Nhi không cần phải nói thêm, nữ thần y đã sớm đoán được dụng ý của Phi Nhi.  

Nữ thần y bỏ tay xuống, đôi mắt ửng đỏ như muốn khóc nói: 

- Tỉ định kêu muội làm một người bội tín bội nghĩa phản bội bang hội đi chữa bệnh cho hoàng đế?

Phi Nhi nghe giọng trầm uất, trong tiếng nói có nộ khí cố ghìm nén của nữ thần y, xua tay:

- Không!  Không!

Phi Nhi lắc đầu, nhưng nàng chưa kịp thêm lời, nữ thần y đã nhìn nàng chằm chằm bằng tròng mắt không hề đưa đẩy nói:

- Nếu không phải như vậy làm sao Tế Nhĩ Ha Lãng đồng ý thả huynh ấy?  Hắn giam giữ huynh ấy chẳng qua muốn dùng huynh ấy để ép muội chữa bệnh cho hoàng đế!

Phi Nhi thấy nữ thần y lại bắt đầu nổi giận, nhẫn nại nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Ý tỉ không phải như vậy, muội không phải đi chữa bệnh cho hoàng đế.  Ý tỉ là, Tế Nhĩ Ha Lãng hắn rất yêu muội, cho nên, tỉ nghĩ cách duy nhất có thể cứu huynh ấy ra ngoài mà không cần phải làm một người bội tín bội nghĩa chính là muội theo hắn, chỉ cần muội khuyên được hắn rời khỏi quan trường, Thanh triều không có hắn sẽ không thể nào trụ vững…

Phi Nhi còn nói rất nhiều.  Nữ thần y nghe kế hoạch gọi là “một công hai chuyện” của Phi Nhi, nàng bỗng thấy nàng đang trông nhờ vào cô gái này cứu nàng ra ngoài quả là thừa, nàng thấy người con gái này quả là ngây thơ và ấu trĩ.  

Nữ thần y nói:

- Sao tỉ biết hắn có tình ý với muội?  Muội chưa từng nghe hắn nói chuyện đó với muội bao giờ.  Hơn nữa muội không tin một người tạo dựng được cơ ngơi bằng này như hắn sẽ vì một dân nữ tầm thường như muội mà chịu từ quan, buông bỏ tất cả tiền tài và danh vọng mà hắn đang nắm giữ!  Thêm vào đó nếu không có hắn Thanh triều vẫn còn Ngao Bái!

Phi Nhi nghe nữ thần y dùng giọng gay gắt nói dồn dập về Tiêu Phong một cách giận dữ, nhủ bụng, người con gái này, hoàn toàn không biết rằng cô ta đối với chàng hấp dẫn thế nào, cô ta không hề biết ma lực của mình đối với chàng có sức hút mạnh như nào...

Phi Nhi nén tiếng thở dài, nói:

- Nhưng tỉ tin với tình yêu mà hắn dành cho muội hắn sẽ nghe theo muội mọi việc.

Nữ thần y lại nghe Phi Nhi nói, lửa giận càng bốc lên trong đầu nàng, nỗi uất giận và bế tắc tựa hai dòng nước lớn từ trong lòng nàng cuồn cuộn tới, nàng nói rất nhanh:

- Sao tỉ dám khẳng định?

- Vì chính miệng hắn nói.  

- Và tỉ tin?

Nữ thần y ôm đầu.

Phi Nhi gật đầu: 

- Thông thường ánh mắt giúp chúng ta phát hiện những lời dối trá, bất kể một người có dùng thủ thuật tinh tế đi bao nhiêu chăng nữa cũng không thể che giấu một lời nói dối qua ánh mắt.  Lúc tỉ nhìn vào mắt hắn, tỉ biết tình cảm của hắn đối với muội là thật.  Muội hãy tin lời tỉ, tin vào tình yêu của hắn đối với muội.

Phi Nhi nói một hơi, ý khẩn cầu trong ánh mắt càng đậm.  Nhưng nàng vừa nói xong, nữ thần y bỏ tay ra khỏi đầu và giản đơn nói:

- Không tin. 

Phi Nhi hít sâu vào một hơi nhìn nữ thần y, tiếp tục nhẫn nại nói: 

- Muội không thử sẽ không biết, trên đời này chuyện tình yêu nam nữ kỳ diệu lắm.  Không chỉ một mình tỉ nghĩ hắn thành thật với muội mà những người trong phủ này đều nghĩ như vậy, tấm chân tình của hắn đối với muội khiến cho mọi người không ai không cảm động.  

Nữ thần y lắc đầu, sắc mặt nàng biến thành hết sức trầm trọng và nghiêm túc, nàng nhìn Phi Nhi nói:

- Tỉ và mọi người trong phủ đều đã bị lường gạt!

Phi Nhi tặc lưỡi nhìn nữ thần y, chiều nay, nàng hy vọng gặp nữ thần y để trần tình hộ cho Tiêu Phong mà cuối cùng chẳng được tích sự gì, người con gái này… quả đúng như lời Tiểu Thúy, thật… khó hầu.  Phi Nhi suy nghĩ một chút rồi nàng bức xúc nói, bức xúc đến gần như khẩn cầu:

- Bây giờ chỉ có hai cách để huynh ấy sống, hoặc muội chữa bệnh cho Khang Hi hoặc muội theo Tế Nhĩ Ha Lãng!  Muội đừng mơ chuyện phục sinh tiền duyên nữa!

Câu nói của Phi Nhi tựa như một mũi dao đâm vào tim nữ thần y.  Nữ thần y đưa mắt đăm đăm nhìn Phi Nhi, nàng muốn hỏi Phi Nhi rằng tại sao nàng lại không thể mơ tưởng đến việc nối lại tình duyên với người đàn ông yêu nàng và nàng cũng yêu chàng?  Hai người nàng từng có hẹn thề, cũng đã chính thức bái đường.  Nhưng nữ thần y tức giận đến độ không thốt nên lời được, nàng cũng đau khổ đến độ không kìm hãm được những dòng nước mắt tuôn trào như nước vỡ bờ.  

Sau một hồi khóc lóc nức nở, nữ thần y gằn giọng nói:

- Tỉ đừng cố thuyết phục muội nữa!  Muội sẽ không phản bội bang hội đi chữa bệnh cho hoàng đế!  Muội cũng không bao giờ theo Tế Nhĩ Ha Lãng!  Muội hận hắn!  Sự xuất hiện của hắn đã làm đảo lộn toàn bộ đời sống của muội!  Kế đó hắn mang quân đội đến đàn áp bang hội, dùng huynh ấy uy hiếp muội đến kinh thành!  Muội thật sự ghét cái cảnh cả ngày bị hắn giam giữ trong căn phòng này như chim trong lồng!  Hơn nữa muội không phải loại gái phóng đãng hết yêu tay này lại sang tay khác!

Phi Nhi nghe nữ thần y nói, rơm rớm nước mắt đáp:  

- Tỉ biết tỉ bảo muội đi làm việc này thật là bất công cho muội.  Tỉ cũng biết trong mỗi chúng ta ai cũng muốn mình tìm được một nửa thương yêu, có thể bên mình suốt đời, cùng mình trải qua muôn vàn khó khăn, vui buồn sẻ chia cùng nhau.  Đúng là hạnh phúc là từng ngày được bên người mình thương yêu, nhìn thấy người đó cười, được ôm người đó mỗi khi gió lạnh về nhưng muội không thể không thừa nhận ngoài cách này ra chúng ta không còn cách nào nữa!   

Trong lòng nữ thần y vẫn còn đau nhói tựa hồ như bị dao đâm, nàng tiếp tục rơi nước mắt nhưng không còn khóc thành tiếng.

Phi Nhi nhìn nữ thần y như thế cũng không kìm được rơi lệ, cùng với những giọt nước mắt rơi lã chã là thân hình nàng rạp xuống đất.  Phi Nhi khấu đầu với nữ thần y, từng tiếng trán gõ xuống sàn nhà khô khốc vang lên.

Những tiếng khấu đầu của Phi Nhi như những chiếc búa nện thẳng vào trái tim Nữ thần y.  Một tiếng, một tiếng, lại một tiếng nữa, cùng đè trĩu xuống, làm nàng ngạt thở.  

Trước những giọt nước mắt và giọng nói nghe buồn đến tận cùng của Phi Nhi, mọi thành trì phòng thủ trong tim nữ thần y thi nhau sụp đổ.  

- Xin tỉ đừng quỳ lạy muội.

Nữ thần y cũng sụp xuống trước mặt Phi Nhi run giọng khẩn khoản nói.

Phi Nhi tiếp tục khấu đầu.  

Nữ thần y dang đôi tay gầy yếu của nàng ôm lấy vóc mình Phi Nhi, vuốt ve mớ tóc dài xõa sau lưng Phi Nhi.

- Xin tỉ đừng tiếp tục khấu đầu, muội hứa với tỉ muội sẽ vâng lời đi làm theo kế hoạch của tỉ. 

Phi Nhi nghe nữ thần y nói, nhè nhẹ thở ra, nhưng sao nàng trút được gánh nặng trong lòng xuống rồi vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ thấy cõi lòng chua cay, quặn thắt?  Lúc nãy nàng thấy đôi mắt nữ thần y sâu lắng, gương mặt cũng trầm buồn, và nhất là giọng nói, giọng nói của nữ thần y nghe tuyệt vọng làm cho nàng cảm thấy xót thương.  

Nữ thần y buông Phi Nhi ra, giơ tay hết sức dịu dàng dùng ngón tay sờ khóe mắt Phi Nhi, chùi giọt nước mắt của Phi Nhi.

Tim Phi Nhi co giật, rối loạn nhìn nữ thần y.  Hành động dịu dàng vừa rồi của nữ thần y khiến nàng càng thêm đau khổ, càng thêm có mặc cảm phạm tội, càng thêm hổ thẹn tự trách mình. Nàng cầm nước mắt, khẽ nói một câu:

- Cám ơn muội!

Lại nói tới Tiêu Phong tối đó khi chàng trở về phủ Viễn ngoài trời đổ mưa, những hạt mưa nhỏ và dầy đan trong không gian lạnh.   

Tiêu Phong chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra hậu viên, vào phòng ngủ của chàng, để nguyên cả mũ quan và quan phục trên người nằm vật vã giữa đống mền gối ngổn ngang như con thú bị trọng thương.  Trưa nay mọi chuyện xảy ra ở sở quân cơ đã làm chàng phản ứng không kịp, lần này tam mệnh đại thần thực quá lợi hại, sự việc xảy ra như một cơn bão đổ ập tới chàng.  Mất đi hai đoàn quân thiện chiến Tương Hồng kỳ và Tương Bạch kỳ, nhưng chàng không thấy đáng buồn bằng những gì Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại đã nói với chàng ở sở quân cơ.  Bây giờ nhớ lại những lời nói đó, Tiêu Phong lại tiếp tục đổ mồ hôi đầy đầu.  Tạ Đồ Hãn bảo không hiểu sao binh lính Tương Bạch kỳ phát điên, có người hãm hiếp một phụ nữ đang mang thai rồi cắt bụng nạn nhân lấy thai nhi ra ngoài.  Mục Nhĩ Trại cũng nói trong một vụ khác, binh lính Tương Hồng Kỳ muốn cưỡng hiếp một cô gái đang bụng mang dạ chửa, chồng cô gái tìm cách ngăn cản.  Lập tức, hắn bị chặt đầu, còn cô gái bị đâm.  Binh lính còn dùng dao lấy bào thai ra ngoài rồi châm lửa thiêu…

Tiêu Phong suy nghĩ tới đây bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi giọng Lôi Kiến Minh vang lên mời chàng ra sảnh dùng cơm.  Tiêu Phong uể oải nói vọng ra:

- Cảm ơn nhị thúc nhưng cháu không đói.

Lôi Kiến Minh rời đi, nửa canh giờ sau, ông lão quay lại tìm Tiêu Phong nhưng chàng không có trong phòng.  Lôi Kiến Minh bèn đến thư phòng thì thấy cửa thư phòng đóng kín, đưa tay lên đẩy hai cánh cửa thì thấy cửa đã chốt.  Lôi Kiến Minh theo hầu Tiêu Phong nhiều năm, biết mỗi lần chàng chốt cửa thư phòng là có chuyện xảy ra.  Ông lão bèn nhìn qua khe cửa, thấy Tiêu Phong đang ở trong thư phòng xem sớ, đúng là gương mặt chàng không vui.

- Chào Lôi nhị thúc.

Có tiếng nói vang lên phía sau Lôi Kiến Minh, ông lão quay nhìn thì thấy Hà Tử Lăng.  

- Chào Hà tiểu thư.  

Lôi Kiến Minh nói. 

Hà Tử Lăng cũng hiểu tánh Tiêu Phong, thấy cửa thư phòng bị chốt liền nói:

- Hình như cháu đến thăm tướng quân không đúng lúc?

Lôi Kiến Minh gật đầu, Hà Tử Lăng nói:

- Không biết ngài ấy gặp phải chuyện gì?

Lôi Kiến Minh lắc đầu:

- Lão không biết, chỉ biết hồi trưa Tô ma ma đến phủ mời ngài ấy vào sở quân cơ sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra mà khi trở về ngài không nói với ai lời nào, nhốt mình trong thư phòng cho đến bây giờ.  Lão đang rất lo cho sức khỏe của ngài, hồi trưa ngài còn chưa kịp ăn gì đã phải rời phủ để vào cung bây giờ lại thức xem sớ thì thực vất vả quá. 

Hà Tử Lăng bước lên một bước áp mắt nàng vào khe cửa nhìn Tiêu Phong.  Chàng đang ngồi bên bàn xem sớ.  Từ khi quen chàng, nàng đã quá quen với việc mỗi ngày chàng thức dậy lúc gà vừa gáy, buổi sớm hầu triều, buổi trưa tiếp kiến quan viên, chiều tiếp kiến quan huyện khắp nơi trên toàn quốc. Tối đến, chàng xem tấu chương, hết ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, không hề biếng trễ.  Sau này Thuận Trị qua đời, công việc của chàng càng vất vả hơn.  Bọn a hoàn trong phủ hay nói đùa với nàng rằng tướng quân của họ có một thân thể khỏe mạnh và tinh thần thép.

Hà Tử Lăng nhìn Tiêu Phong một chút quay sang Lôi Kiến Minh nói:

- Cháu có thể thử khuyên ngài ấy được không ạ?

Lôi Kiến Minh gật đầu, Hà Tử Lăng giơ tay gõ cửa thư phòng nói:

- Phủ Viễn tướng quân, tiểu nữ không biết chuyện gì đã xảy ra với ngài nhưng xin ngài đừng buồn rầu mà bỏ ăn, ngài nhịn đói làm sao có tinh thần xem tấu chương?

Tiêu Phong không trả lời, Hà Tử Lăng chờ một chút nói:

- Ngài không chịu ăn khiến Lôi nhị thúc không an tâm, thúc ấy đứng ngoài này đã hơn canh giờ lo lắng cho ngài, mà ngoài này trời đang mưa lại có gió lớn lắm…

Hà Tử Lăng chưa hết lời cánh cửa thư phòng liền mở ra.  Tiêu Phong đứng ở ngưỡng cửa nhìn Lôi Kiến Minh bằng ánh mắt áy náy nói:

- Xin lỗi nhị thúc.  

Lôi Kiến Minh nói:

- Lão nô không sao nhưng hình như thần sắc tướng quân không ổn?

- Cháu không sao.

Tiêu Phong nói, nhưng khuôn mặt chàng đỏ bừng, chàng nói xong hai mắt khép hờ.  Lôi Kiến Minh sờ tay lên trán chàng thấy trán chàng nóng rang.  

- Ngài đang bị sốt – Lôi Kiến Minh nói - Hãy ra sảnh dùng cơm rồi về phòng ngủ của ngài trùm chăn cho ra mồ hôi, lão nô sẽ sắc một chén thuốc giải phong hàn mang đến cho ngài.

Tiêu Phong lắc đầu: 

- Cháu không việc gì, chỉ thấy hơi tức ngực, bây giờ cháu ra sảnh dùng cơm rồi trở lại xem tấu chương.  Cháu phải xem cho xong để còn cho người đem đến bộ lại trước canh ba đêm nay.

Lôi Kiến Minh thấy Tiêu Phong bị bệnh mà còn lo nghĩ tới công việc, lắc đầu nói bằng giọng không hài lòng: 

- Nhưng ngài đang bị sốt, bộ lại sẽ hiểu được không trách ngài.

Tiêu Phong lắc đầu, nhưng lần này kèm theo cái lắc đầu là một cơn chóng mặt khiến chàng muốn ngã quỵ.  Tiêu Phong đưa tay vịn lấy cánh cửa. 

Lôi Kiến Minh nói:

- Xem kìa, ngài vất vả quá độ rồi.

Đoạn quay sang Hà Tử Lăng, Lôi Kiến Minh nói:

- Phiền Hà tiểu thư giúp lão đưa ngài ấy ra sảnh, lão đi sắc thuốc.  

Lôi Kiến Minh dứt lời rời đi.  

Còn lại hai người, Hà Tử Lăng nắm lấy tay Tiêu Phong nói:

- Nhị thúc nói đúng đó, ngài nên nghe theo thúc ấy, để tiểu nữ dìu ngài ra sảnh dùng cơm rồi ngài hãy về phòng ngủ của mình mà ngủ một giấc, còn việc xem sớ để chừng khỏe lại hẳn tính.

Hà Tử Lăng nói tới đây, tiếng Tiểu Thúy thình lình vang lên phía sau nàng:  

- Phủ Viễn tướng quân, ngài có rảnh không?  Nữ thần y cô nương nói cô ấy có chuyện rất gấp muốn gặp ngài.

Lời của Tiểu Thúy làm cho trái tim Tiêu Phong đập thình thịch tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực chàng.  Đây chính là câu nói mà chàng chờ suốt ba năm, bây giờ nghe được rồi cơ hồ muốn reo lên.  

Tiêu Phong lập tức đi theo Tiểu Thúy, hai người thuận theo hành lang phía tây đi tới phòng nữ thần y.  

Hà Tử Lăng nhìn theo dáng đi vội vã của Tiêu Phong, phải cố gắng lắm mới không để cho nước mắt chảy ra.  Tại sao lúc nào chàng cũng khẩn trương cô gái kia?  Trong chuyện tình cảm này nàng hay cô gái đó mới là kẻ thứ ba?  

Hà Tử Lăng lặng lẽ rời khỏi hậu viên, ra ngoài sảnh tìm Tiểu Khả để cùng về Tụ Bảo Trai.  Vừa đi, Hà Tử Lăng vừa nhớ ba năm trước khi chàng và nàng còn đang trong khoảng thời gian mặn nồng, nàng đã từng có một giấc mơ, trong cơn mơ nàng thấy nàng và chàng trở nên già nua, hai người sống trong một căn nhà tre dưới chân Kim sơn.  Buổi sớm nàng thức dậy lúc mặt trời mọc, đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp.  Buổi trưa hai người cùng ăn một bữa cơm đạm bạc.  Buổi chiều chàng dẫn nàng đi xem mặt trời lặn ở phía bên kia chân núi.  Đến tối, hai người ra trước sân nhà ngồi trên thảm cỏ ngắm trăng, chàng dịu dàng ôm nàng, trò chuyện với nàng, mãi cho đến tận khi nàng thiếp vào giấc ngủ...  

Hà Tử Lăng lặng lẽ giơ tay lau lệ, nàng cũng không biết tại sao trên thế gian này có rất nhiều đàn ông mà nàng lại chỉ yêu chàng?  Tại sao nàng là người đến trước, lại không được lòng chàng?  Khi còn nhỏ, nàng luôn nghĩ sẽ có một chàng trai dành riêng cho mình, nên sẽ không bao giờ làm người thứ ba.  Nhưng gặp chàng, giờ nàng có quá nhiều suy nghĩ mà từ trước đến giờ chưa nghĩ đến.  Nàng không muốn làm một cô gái cứ đeo bám một người đàn ông không yêu mình vì trước đây bản thân nàng cũng rất coi thường những người con gái lụy tình.  Không yêu nàng?  Không sao cả.  Nàng đơn giản nghĩ là sẽ buông bỏ, đi tìm một người đàn ông khác với trái tim khác chỉ chứa đựng duy nhất bóng hình nàng.  Vậy mà, giờ nàng lại mâu thuẫn như thế, càng không dám than vãn với Tiểu Khả.  Đã có lúc nàng nhủ bụng nàng sẽ cố gồng mình để giữ thể diện, không đeo đuổi chàng nữa, hoặc nàng sẽ trở thành một người con gái có bản lĩnh, cá tính như Tân Nguyên.  Nàng sẽ nói chuyện với chàng tự nhiên như Tân Nguyên.  Nhưng sao nàng cố gắng mãi vẫn không thể ngăn được cảm xúc trong lòng?  Mỗi lần đứng trước mặt chàng cái cảm giác yêu thương dành cho chàng rất khó chôn giấu, không biết rồi mọi chuyện sẽ thế nào?  Thật sự thì sau cái đêm chàng nói chàng có người trong lòng và nói lời chia tay nàng, nàng vẫn hy vọng tình cảm mà chàng dành cho người con gái ấy là thứ tình cảm đam mê nhất thời.  Và tình yêu không phải là những giây phút say mê ngắn ngủi mà nó là sự bền chặt theo thời gian.  Đến phút sau cùng nàng hy vọng chàng hiểu nàng mới chính là người yêu chàng, là người sẵn sàng bên chàng bất cứ lúc nào chàng cần, ngay cả khi chàng trẻ trung, già nua, hay khi chàng lú lẫn nàng vẫn bên chàng không bao giờ rời.  Tình yêu của nàng dành cho chàng không bao giờ thay đổi dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.  

(còn tiếp)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.