Giang Tùy nhận ra đây chính là chiếc kẹp tóc mà tối qua cô làm mất.
Hóa ra là rơi ở chỗ này.
Cô gật gật đầu, đưa tay ra cầm lấy, bỏ vào túi áo sau đó ngẩng đầu lên nhìn Châu Trì. Cậu ta so với cô cao hơn cả cái đầu, lúc nào nhìn cô cũng phải cúi xuống, cô khẽ cụp mắt, tầm nhìn từ trên xuống như thế này mang lại cảm giác áp bức khó nói thành lời.
Giang Tùy cứ đứng yên như thế.
Dáng vẻ của Châu Trì so với cô thoải mái hơn nhiều, vai buông lỏng, ánh mắt không có gì là khó chịu.
Giang Tùy không biết chuyện xảy ra tối qua cậu ta nhớ được bao nhiêu, có lẽ là cậu ta nhớ hết, thế nhưng lại cảm thấy không có gì.
Chung quy lại là uống quá say rồi.
Bởi vì say rượu nên không giống như bình thường, nói gì làm gì đều không tự chủ đươc, không phải cố ý.
Đây đúng là một lý do vạn năng, chỉ cần có cái cớ này thì mọi chuyện đều không cần phải giải thích.
Châu Trì nhấc cái túi lên sau đó ngồi xuống sofa, hai hộp sủi cảo được đặt trên chiếc ghế gỗ nhỏ. Cậu ta lấy đôi đũa dùng một lần ra, sau đó nhìn cô: "Cậu không ăn?"
Giang Tùy cầm lấy gói giấm và dầu ớt đi qua.
Chiếc ghế sofa trong phòng rất nhỏ, không đủ rộng, chỉ có thể ngồi vừa đủ hai người, khi Châu Trì ngồi xuống liền lõm xuống một mảng, làm cho vị trí bên cạnh càng trở nên chật hẹp hơn, áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tri-cua-toi/3095098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.