Lúc Uyển Tú đến hiệu sách thì nhóm học sinh của Nhiếp An đã gần như đều ở đây, họ chào hỏi với cô như thường lệ, và tiếp tục làm việc ở khu vực mình phụ trách.
Mỗi lần cô ở đây, bọn họ biết rõ không tính lương nhưng vẫn đến đây giúp cô làm việc, Uyển Tú áy náy trong lòng, nên cô đã dùng cách mua cơm và trà sữa để cảm ơn. Bọn họ cũng rất hài lòng, nói đãi ngộ Uyển Tú cho là đẳng cấp nhất tốt nhất rồi.
Uyển Tú biết sớm muộn gì bọn họ cũng phải tốt nghiệp và bước chân vào xã hội, không thể luôn thay cô quản lý hiệu sách này. Lúc đầu, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, hiện tại cô cũng nên nghĩ kỹ xem nên làm gì với hiệu sách khi Đàm Lộ sắp xếp công việc thu âm cho cô. Chắc chắn sẽ thuê nhân viên lâu dài, nhưng có thể cô cũng không gặp được nhân viên cửa hàng nghiêm túc tận tâm và chăm chỉ giống như bọn họ.
Trong lúc nhất thời Uyển Tú có chút tiếc hận.
“Khi nào các em tốt nghiệp?” Vẫn nên hỏi kỹ một chút, miễn cho đến lúc đó đều đi hết, khiến cô trở tay không kịp.
“Chị Tú Tú, vào cuối tháng này ạ.” Hứa Duyệt trả lời.
Nhanh vậy sao… Tính thời gian, bọn họ cũng làm việc ở chỗ này hơn nửa tháng rồi. Tuy thời gian không dài, nhưng cũng bồi dưỡng ra cảm tình, không chỉ là vì thiếu người, mà Uyển Tú cũng xem bọn họ trở thành đồng bạn.
“Chị Tú Tú, chị đừng lo lắng chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tinh-cham-rai/2016009/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.