Sáng ngày 10 tháng 6, một nhóm người trong đội đến thành phố K, quê hương của Nhiếp Hâm. Thời tiết ở thành phố K gần đây khá nắng, thỉnh thoảng có gió nhẹ, mọi người cảm thấy như đang đi nghỉ mát chứ không phải đi làm.
Trong những năm gần đây, thành phố K phát triển ngày càng tốt, nơi đây mọc lên đầy nhà cao tầng và có vài dãy phố thương mại. Nhiếp Hâm nghĩ rằng hiệu sách của Uyển Tú mở ở một trong những con phố thương mại, và trái tim anh hơi rung động.
*
Mọi người chạy xe về vùng ven quê Nhiếp Hâm, ở quê cũng không còn cảnh lạc hậu, nghèo khó, có người nhà còn đẹp hơn ở thành phố – tinh tế và cổ kính.
Ngôi nhà cũ của gia đình Nhiếp Hâm cũng ở đây, từ khi Nhiếp An tìm được việc làm giáo viên dạy nhạc của trường đại học ở thành phố, bố mẹ anh cũng chuyển đến sống cùng Nhiếp An.
Lần trước đến thành phố K, anh chỉ gặp mỗi Nhiếp An mà không gặp bố mẹ anh, lần này anh gọi điện nói với họ rằng hôm nay anh sẽ về quê để quay, và họ đã rất vui mừng, dọn dẹp ngôi nhà cũ để anh đến.
Nhìn thấy cha mẹ, Nhiếp Hâm, không tránh khỏi có chút xúc động, tiến lên ôm lấy ba mẹ, nói: “Ba mẹ đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả, lần sau dẫn Uyển Tú đến gặp ba mẹ là được.” Cũng may, cha anh nói tiếng địa phương của thành phố K, nếu không người trong đoàn quay sẽ rất ngạc nhiên. Nhiếp Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tinh-cham-rai/2016005/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.