Cuối ngày hôm đó, tại phòng ngủ chính cách phòng nghỉ cho khách một cái sân nhỏ bỗng có tiếng ra vào lục tục của bác sĩ. Cơ thể mảnh khảnh yếu ớt của Liêm Quân bị cho là vì ăn quá nhiều trong bữa tối khiến dạ dày khó chịu.
Thời Tiến nhìn trộm qua khe cửa, mập mờ hỏi: "Buff ngon miệng kéo dài khoảng bao lâu?"
Giọng nhóc Chết tiu nghỉu: "Tôi không biết."
"Đồ của mày mà mày không biết?" Thời Tiến không tin nổi.
Nhóc Chết càng ngày càng chột dạ: "Bởi vì cái buff này tôi chưa dùng bao giờ, hơn nữa thời gian kéo dài bao lâu là tùy thuộc vào mỗi người."
"..."
Thời Tiến đành bó tay, hỏi kiểu khác: "Vậy lâu nhất khoảng bao lâu?"
"Một... một năm?" Nhóc Chết không dám chắc.
Thời Tiến mặt lạnh tanh: "... Vậy mày thật sự quá quá quá giỏi luôn."
Nhóc Chết ngượng ngùng nói: "Ngại quá, ngại quá, tôi chỉ mới dùng một phần công lực thôi."
Thời Tiến: "..."
Tiếng ra vào của bác sĩ kéo dài đến khi mặt trời ló dạng mới thưa dần. Thời Tiến nhìn thanh tiến độ của Liêm Quân trong đầu dừng ở số 620, rầu rĩ thở dài.
Thanh tiến độ của Liêm Quân thật khó trị, năm ngày không gặp tăng thêm 100, ăn một bữa tăng thêm 20, khoảng trống năm trăm an toàn trong chớp mắt bay mất một phần năm, lại còn tăng thêm một chút. Không hiểu nổi với tình trạng khiến người ta phải sốt cả vó lên của anh, làm sao sống bình yên đến tận bây giờ, còn trở thành ông trùm xã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tien-do-sinh-ton/2535135/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.