Thời Tiến rất khó chịu, hắn muốn biến mất khỏi chiếc xe này cho xong.
Nhóc Chết lại hoàn toàn không thấu hiểu nỗi xấu hổ và phiền muộn của hắn, nói bằng giọng điệu kiêu ngạo: "Tiến Tiến, đừng ngại. Biểu hiện tối qua của cậu rất bắt mắt, tất cả mọi người đều choáng váng luôn đó!"
Thời Tiến nói với vẻ sâu xa: "Nhóc Chết này, mày biết không, trước khi vào trường cảnh sát, tao là một con mọt sách hay đội sổ môn thể dục."
Nhóc Chết lấy làm khó hiểu: "Cho nên?"
"Cho nên tất cả kĩ xảo đánh lộn trèo tường mà tao thể hiện tối qua đều là học được từ trường cảnh sát, mang cái bóng rất lớn của giáo án tiêu chuẩn trường cảnh sát." Thời Tiến giải thích, nhìn về phía Quái Nhất đã vào thế giảng bài, không thiết sống nữa, "Mà cậu út nhà họ Thời - Thời Tiến kiếp này, là một thằng béo tay chân chậm chạp, đồng thời mới vừa giảm béo thành công."
Nhóc Chết: "..."
Thời Tiến thở dài thườn thượt: "Mày nghĩ xem, mấy tên ma lanh này xem lại camera giám sát hôm qua là để khen tao, hay để nhóm lửa nướng tao?"
Thời Tiến giội gáo nước lạnh: "Chạy gì mà chạy, hành lý của chúng ta do Quái Tam tìm người moi ra từ đống phế tích, giờ đang nằm trong vali của Quái Nhị, mày bảo tao lấy cái gì mà chạy đây?"
"Hu hu hu, Tiến Tiến đừng chết mà, tôi không muốn Tiến Tiến chết đâu..." Nhóc Chết khóc như một đứa trẻ sắp mất mẹ.
Giọng Thời Tiến trìu mến: "Đừng khóc, nhỡ đâu khóc đến mức đầu tao đầy nước, chúng ta càng hết thuốc chữa."
Nhóc Chết: "... hic hic."
Thời Tiến: "Ngoan."
Một người cùng một hệ thống cãi cọ ì xèo trong đầu, trong khi đó Quái Nhất đã phân tích đoạn giám sát Thời Tiến đầu tiên.
Gã cố ý phóng to hình ảnh bộ dạng của Thời Tiến, nói: "Mọi người chú ý xem thời gian, lúc này Quái Tứ đang từ lối nhỏ đến nơi ở của cậu Quân, sau khi Thời Tiến nhận ra có chỗ không ổn, lập tức chạy đến chỗ cậu Quân theo đường lớn, quyết định này rất quyết đoán, cũng rất chính xác, nhưng hãy nhìn chỗ này..."
Gã chỉ vào Thời Tiến một tay lái xe đạp, một tay lục túi quần trong hình, nhấn mạnh bàn tay đang lục túi, nói tiếp: "Chỗ này, chú ý động tác này. Tối qua Thời Tiến đã phạm phải một lỗi rất đơn giản: không mang công cụ liên lạc."
"Phì." Quái Nhị không nể mặt mũi mà bật cười thành tiếng.
Thời Tiến nhìn sang, nở một nụ cười trông có vẻ điềm tĩnh nhưng thực chất đầy sát khí với anh ta.
"Khụ, cái đó, Thời Tiến còn trẻ, kinh nghiệm ứng phó không đủ, có thể hiểu được, có thể thông cảm." Quái Nhị điềm nhiên mở miệng, ra vẻ tiền bối tốt bụng khoan dung.
Quái Nhất sao có thể không biết bản chất thật của anh ta, gã nguýt anh ta một cái nhắc nhở, sau đó nhìn về phía Thời Tiến, nhấn mạnh: "Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, mất liên lạc với đồng đội luôn là sai lầm không được phép phạm phải nhất, hiểu chưa?"
Thời Tiến vẫn còn nhớ dáng vẻ dữ dằn của Quái Nhất lúc mới gặp, nghe vậy liền vội vàng gật đầu, nào dám nói gì thêm.
Quái Nhất hài lòng gật đầu, lại phát đoạn giám sát thứ hai: đoạn Thời Tiến trèo tường vào khi đã đến khu nhà ở.
Đầu tiên gã cho mọi người xem qua hết một lần, sau đó tạm dừng video như cũ, lui về lúc Thời Tiến trèo tường, lặp lại động tác của hắn ba lần thật chậm cho mọi người xem, cuối cùng dừng video, hỏi: "Thấy rõ cả rồi chứ?"
Bầu không khí thoải mái trong xe dần tan biến theo từng lần tua chậm video, tim Thời Tiến bắt đầu giã gạo, hắn biết phần quan trọng nhất chính là đây.
"Nếu đã xem kĩ, chúng ta hãy xem lại những đoạn giám sát còn lại." Quái Nhất liếc Thời Tiến một cái đầy hàm ý, rồi phát một vài video giám sát đã được chỉnh chậm tốc độ.
Những đoạn video này không còn xuyên suốt theo trình tự thời gian, mà là từng đoạn nhỏ được cắt ghép tỉ mỉ, trong đó đều là hình ảnh Thời Tiến đánh nhau với người khác.
Đoạn phim rất đầy đủ, có cảnh Thời Tiến khống chế người canh gác, cướp điện thoại và súng, có cảnh hắn cẩn thận mở cổng, gây xác thương cho Quái Tứ một cách chuẩn xác, rồi lao ra thật nhanh để bắt giữ Quái Tứ, và cả cảnh hắn nhào đến chế ngự tên bác sĩ.
Mỗi động tác của hắn đều vừa gọn gàng vừa quyết đoán. Nếu có thể khống chế kẻ địch chỉ trong một đòn thì hắn chỉ dùng một đòn duy nhất, tuyệt không có bất kỳ động tác dư thừa nào, trông thích mắt vô cùng... và cũng trông quen mắt cực kì, hình như đã từng thấy ở những người được huấn luyện chính quy nào đó.
Bọn Quái Nhị giấu hết biểu cảm trên mặt đi, hàng lông mày cau lại, đồng loạt nhìn về phía Thời Tiến bằng ánh mắt dò xét.
"... Tôi có thể giải thích." Trước những ánh mắt đầy áp lực, Thời Tiến cất lời, ép mình tỉnh táo lại, nghiêm túc bịa chuyện: "Các anh cũng biết đó, bố tôi cực kì giàu, và cũng cực kì nhiều kẻ thù. Thân là con của ông ấy, không biết bao nhiêu người có ý đồ xấu với tôi. Bố sợ tôi có mệnh hệ gì, nên thuê mấy vệ sĩ cho tôi. Mà trong đội vệ sĩ đó có quân nhân đã xuất ngũ, lúc rảnh rỗi tôi sẽ học chút kỹ thuật cận chiến với họ... Nhưng sau này phát tướng, mấy thứ học được cũng dần vô dụng, giờ dùng lại lạ tay lạ chân, để các anh phải chê cười rồi." Dứt lời, hắn nở một nụ cười ngượng ngùng, diễn tròn vai một cậu ấm nhà giàu ngu ngơ không biết tự lượng sức mình.
Nhóc Chết kinh hoảng bỏ thêm cho Thời Tiến một đống buff, nào là "Thành khẩn", "Giảm cảm giác bị uy hiếp", "Giọng nói dịu dàng êm ái", thầm khẩn cầu mọi người có thể bị thuyết phục bởi lý do này.
Im lặng.
Vẫn là sự im lặng chết chóc.
Ngay lúc nhóc Chết hoảng loạn suýt òa lên khóc, Liêm Quân chợt mở miệng nói: "Ra là vậy."
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trong thoáng chốc còn có ảo giác rằng Liêm Quân thật đáng yêu.
Nhóc Chết thì mừng đến phát khóc, nó rú lên: "Tôi biết cục cưng thương cậu nhất mà. Tiến Tiến thật tốt hu hu hu."
Thời Tiến vừa bất lực vừa miễn cưỡng, thành khẩn đề nghị: "Mày chỉ cần nói câu sau thôi, thật đó."
Bầu không khí cứng nhắc ngay lập tức tan ra, vẻ mặt Quái Nhị lại trở về như cũ, anh ta vỗ vai Thời Tiến, nói: "Không thạo mà đã làm được đến mức này... Đừng bảo oắt con nhà cậu thật ra là thiên tài như tôi tưởng đấy chứ?"
Thời Tiến vội vã xua tay ý bảo mình chỉ là một thiếu niên bình thường đã bỏ học thôi.
Thời Tiến đáp trả một cú thật đau, mắng anh ta là đồ dê cụ(1).
(1)Nguyên văn "咸猪手": giò heo muối, ý chỉ những kẻ hay sờ mó người khác, quấy rối tình dục, biến thái.
Hai người bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, Liêm Quân liền gõ vào tay vịn xe lăn bảo bọn họ im lặng, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho Quái Nhất tiếp tục.
Thế là mọi người lại im thin thít, ngoan ngoãn chú ý vào màn hình.
Mọi người đã hiểu rõ hơn về thân thủ của Thời Tiến, vậy nên Quái Nhất tắt đoạn video được cắt ghép đi, mở toàn bộ video giám sát ra, phân tích loạt chiến thuật của Thời Tiến thời điểm hắn chui vào sân.
Đầu tiên, gã tán thành hành động hạ gục Quái Tứ từ khe cửa, rồi nhắc nhở Quái Nhị cách ly xe của Quái Tứ của Thời Tiến; thứ hai, gã tập trung phê phán hành vi không cố gắng khắc phục hậu quả sau khi khống chế kẻ địch của hắn, cho thấy cách đơn đả độc đấu cẩu thả như thế có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng; cuối cùng, gã tổng kết: người mới Thời Tiến khá tốt, đáng để bồi dưỡng, năng lực có thừa nhưng kinh nghiệm chưa đủ.
Sau khi trình bày xong, gã phát cho bọn Quái Nhị cho mỗi người một tờ giấy trắng, bảo bọn họ chấm điểm cho biểu hiện tối qua của Thời Tiến, điểm tối đa là một trăm, sáu mươi là đạt yêu cầu.
Thời Tiến ngớ ra, nhìn bọn Quái Nhị lần lượt chấm điểm, rồi trả giấy lại cho Quái Nhất, tưởng chừng như mình là một con lợn bị người ta chọn tới chọn lui.
Quái Nhất thu giấy lại cũng không buồn nhìn, trực tiếp đưa cho Liêm Quân.
Liêm Quân nhận lấy, nhìn lướt qua số điểm trên giấy, đoạn nhìn về phía Thời Tiến, hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, làm sao cậu phát hiện ra Quái Tứ có vấn đề?"
Thời Tiến không ngờ buổi tra hỏi vẫn chưa xong, cuống lên, não bộ hoạt động hết công suất, ấy vậy mà nét mặt vẫn điềm nhiên như không, trả lời: "Bởi vì... Bởi vì tôi biết rất rõ sự quan tâm và thương yêu giả tạo là như thế nào, thế nên hôm qua khi thấy Quái Tứ, tôi lập tức nhận ra sự lo lắng dành cho Quái Nhất và tự trách của hắn là giả, vả lại hắn luôn tránh nhìn về phía băng ca, đó là biểu hiện của sự chột dạ. Nếu tôi đoán không sai, vết thương trên người Quái Nhất hẳn là do Quái Tứ nhỉ?"
Nghe vậy, mắt Quái Nhất tối đi, dường như nhớ đến ký ức không vui nào đó. Rõ ràng, Thời Tiến đã đoán đúng.
"Hơn nữa hành động yêu cầu gặp riêng anh Quân của Quái Tứ thật sự quá khả nghi, người bình thường nếu ở trong tình huống đó không nên có phản ứng như vậy." Thời Tiến lại có lợi thế, cố tăng độ đáng tin cho lời nói của mình.
Liêm Quân gật đầu, gom giấy trên tay lại, nói: "Buổi tra hỏi hôm nay kết thúc tại đây. Sau này Thời Tiến theo tôi, Quái Tam, anh tạm thời tiếp quản chức vụ của Quái Tứ, chờ đến khi thế hệ tiếp theo của Quái Tứ được tuyển chọn."
Quái Tam kính cẩn gật đầu, đáp: "Rõ."
Bầu không khí trong xe lại về với vẻ thoải mái vui vẻ sau lời dặn dò của Liêm Quân. Quái Nhị và Quái Ngũ mỉm cười chúc mừng Thời Tiến, Quái Nhất cũng nở một nụ cười khá là thân thiện với Thời Tiến rồi quay về chỗ của mình.
Thời Tiến ngơ ngác hỏi: "Các anh đang chúc mừng cái gì vậy? Khoan đã, anh Quân, anh thật sự cho tôi đi theo..."
"Cậu không muốn?" Liêm Quân ngắt lời hắn, lạnh lùng hỏi ngược lại, ánh mắt khó chịu, ý bảo nếu hắn còn lắm lời sẽ tiễn cái mạng hắn đi luôn.
Thời Tiến lạnh gáy, vội lắc đầu nói không, rồi quét mắt nhìn bọn Quái Tam ở xung quanh, thấy thái độ bọn họ rõ ràng trở nên thân thiện hơn rất nhiều, hắn mới muộn màng nhận ra, mình thăng chức rồi đấy ư? Từ một người mới đi theo Quái Nhị, biến thành người thân tín đi theo bảo vệ Liêm Quân? Thế buổi tra hỏi khi nãy hóa ra là sát hạch thăng chức?
Nhóc Chết kinh ngạc hò reo vui sướng: "Tiến Tiến, thanh tiến bộ của cậu lại giảm rồi, thành 650 đó."
Thời Tiến nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì mới đúng. Một lúc lâu sau, hắn giơ tay che mặt, thở phào một hơi - Ngày hôm nay thật kích thích.
Không bao lâu sau buổi tra hỏi, xe đã đến sân bay. Lúc xuống xe, Quái Tam tự giác nhường chỗ cho Thời Tiến lại giúp Liêm Quân đẩy xe lăn.
Thời Tiến nhìn khuôn mặt đẹp đẽ không cảm xúc của Liêm Quân, cam chịu tiến đến, nắm tay cầm xe lăn.
Liêm Quân có thân phận đặc biệt nên đương nhiên không thể đi chuyến bay phổ thông. Để bảo đảm an toàn cho Liêm Quân, Quái Nhất liên hệ với phía cơ quan chính phủ, thuê hẳn một chiếc phi cơ riêng. Thời Tiến theo sau Quái Nhất, đẩy Liêm Quân lên phi cơ. Hắn dìu Liêm Quân ngồi vào ghế, động tác vô cùng dịu dàng cẩn thận, cẩn thận đến mức hơi cứng nhắc.
Liêm Quân liếc Thời Tiến, đột nhiên hỏi: "Tôi nặng lắm à?"
"Thế này thì nặng chỗ nào." Thời Tiến cau mày, nhớ đến tình trạng sức khỏe của anh, liền cảm thấy lo đến phát hoảng, thuận miệng dặn dò: "Anh gầy quá, sau này phải ăn nhiều lên."
"Mất khẩu vị." Liêm Quân lấy khăn đắp chân lại, rút một quyển tạp chí ra lật tới lật lui, mắt chẳng buồn nhìn Thời Tiến, giọng nhẹ tênh, "Tôi thích mấy món nhiều dầu nhiều muối, nhưng vì sức khỏe nên không ăn được."
Thời Tiến: "..." Sếp ơi, anh đang giận dỗi đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]