Chương trước
Chương sau
Không ngoài dự đoán, Từ Hoài bị Thời Tiến chuốc say. Trước khi gã hoàn toàn say ngất ngư, Thời Tiến bảo nhóc Chết thêm cho mình buff "Gia tăng sự quyến rũ cho giọng nói", rồi kề sát vào tai gã, dụ gã đi cùng mình vào phòng riêng khác.

Chủ xị tiệc sinh nhật và đám bạn thấy thế, hùa nhau cười mờ ám. Quái Nhị thì âm thầm lườm một cái, rồi nhắm mắt lại, ra vẻ uống say không biết trời trăng mây gió là gì.

"Cục cưng Tiểu Viễn à, anh biết có một chỗ tốt lắm. Đi, chúng ta đến đó vui vẻ với nhau." Từ Hoài được Thời Tiến đỡ, mồm miệng vẫn không quên dụ dỗ Thời Tiến.

Thời Tiến cười nhạt, trả lời: "Được, chúng ta đi vui vẻ với nhau nào." Bảo đảm vui đến mức khiến mày cả đời không quên nổi.

Hai người loạng choạng chui vào một gian phòng kín đáo còn trống, khóa trái cửa lại.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Thời Tiến một mình đi ra. Hắn cố ý bày vẻ mặt bất mãn tức giận, sau khi về phòng cũ không thèm đếm xỉa đến tiếng kêu la mập mờ của đám bạn Từ Hoài. Hắn tức giận bảo bọn họ qua phòng nhỏ kia đón Từ Hoài, sau đó đánh thức Quái Nhị đang giả say, không buồn quay đầu dẫn anh ta đi mất dạng.

Hai người trở lại xe, Quái Nhị lập tức hoạt bát trở lại, hỏi: "Cậu dẫn Từ Hoài ra ngoài làm gì vậy?"

"Nói mấy lời khách sáo thôi. Phòng này nhiều người quá, tôi không tiện phát huy." Thời Tiến trả lời. Trên thực tế, lí do thật sự là phòng quá nhiều người, không tiện cho nhóc Chết thêm một số buff không được phù hợp cho lắm.

Quái Nhị cũng không xoắn xuýt nhiều về chuyện này với hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy cậu nói được cái gì rồi?"

"Tin tức quan trọng." Thời Tiến đáp, kể chi tiết những phát hiện của mình, "Tôi nghi Từ Hoài chính là người được cử đi giao dịch. Trước đó lúc rót rượu cho tôi, gã lỡ miệng nói rằng không bao lâu nữa gã sẽ ra nước ngoài làm giàu, giàu hơn cả tên kim chủ nhà anh, rồi hỏi tôi có muốn đi cùng gã hay không. Vừa nãy tôi dẫn gã sang phòng nhỏ khác, dụ gã kể rõ chuyện làm giàu. Gã nói mình gần đây muốn đi du thuyền chơi với bạn, sau đó sẽ xuất ngoại, nhưng thời gian cụ thể của chuyến du thuyền thì tôi không moi ra được, gã đã say quắc cần câu rồi."

Quái Nhị nhìn Thời Tiến như nhìn một con quái vật, như thể không tin được rằng hắn thật sự có thể moi ra thông tin.

Thời Tiến bị nhìn đến phát hãi, nói: "Không phải anh có thể nghe thấy động tĩnh bên tôi sao? Ánh mắt này là ý gì đây?"

Quái Nhị móc một cái tai nghe bí mật từ trong túi ra, vẻ mặt phức tạp khó tả: "Từ lúc cậu và Từ Hoài đến phòng khác, trong tai nghe liền bắt đầu phát ra tiếng... tiếng kêu của Từ Hoài. Vì chói tai quá nên tôi gỡ ra luôn. Khụ, chẳng phải do tôi lo nghĩ cho cậu vì nhiệm vụ hi sinh bản thân, thật sự ấy ấy với Từ Hoài ư..."

Thời Tiến lập tức giơ tay bổ mạnh.

"Đừng, đừng, đừng, đừng động tay động chân mà. Đùa chút thôi, tôi biết cậu có chừng mực mà." Quái Nhị vội vã né tránh, quay sang nịnh hót, "Tiểu Tiến Tiến thật là lợi hại, nhoáng một cái đã hoàn thành quá nửa nhiệm vụ. Đợi đến khi xác minh thông tin này xong, chúng ta có thể nghỉ phép tới bến rồi."

Thời Tiến nghi hoặc: "Là sao? Chúng ta không phụ trách vụ này nữa à?"

"Phụ với chả trách gì! Phần sau là chuyện của chính phủ, chúng ta chỉ là dân đen, không lo nổi vụ buôn bán xuyên biên giới thế này đâu." Quái Nhị nhàn nhã cất lời, ra hiệu tài xế lái xe về câu lạc bộ, đoạn ngoảnh đầu quan sát Thời Tiến, nói, "Cơ mà tôi không ngờ tửu lượng của Tiểu Tiến Tiến lại tốt đến thế, ngàn chén không say đấy."

Tõm.

Giống như lời nguyền được giải trừ, Thời Tiến một giây trước còn hăng hái tỉnh táo, một giây sau mặt liền đỏ gay ngã phịch xuống ghế. Hắn giơ tay che miệng lại, đôi mắt mông lung mà nhìn về phía Quái Nhị, thều thào: "Mẹ ơi, con muốn nôn..."

Quái Nhị: "???"

...

Buff có giới hạn thời gian. Ngay khi hết thời gian, những điều thân thể nên chịu vẫn phải chịu.

Thời Tiến lúc say trông cứ ngơ ngơ ngáo ngáo. Sau một hồi nôn thốc nôn tháo, được Quái Nhị rót cho một chai nước, hắn mới tươi tỉnh ra đôi chút. Nhưng vừa tỉnh, hắn bắt đầu bấu víu Quái Nhị, ầm ĩ muốn đi xem cục cưng có ăn uống đàng hoàng hay không.

Quái Nhị rất muốn đánh ngất hắn, nhưng thấy bộ dạng khó chịu vì say rượu đến là tội nghiệp của hắn, anh ta lại không nỡ xuống tay. Đang định rót thêm nước cho hắn, anh ta chợt thấy Thời Tiến say xỉn lục lọi tìm điện thoại, sau đó gọi một cú.

Lúc thấy cái tên "anh Quân" trên điện thoại, Quái Nhị thiếu chút nữa sặc nước miếng. Anh ta hoảng loạng cướp điện thoại Thời Tiến đi, vội nói: "Tôi cứ nghĩ cục cưng của cậu là ai, hóa ra cậu thật sự nổi tà tâm với cậu Quân! Sắp cúp rồi, không xem thử bây giờ mấy giờ, đừng có tìm đường chết!"

Thời Tiến uốn éo trốn quanh, sức lớn vô cùng. Và rồi hình ảnh Quái Nhị không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện: cuộc gọi được kết nối.

Giọng nói của Liêm Quân vang lên từ trong điện thoại, trầm trầm, cho thấy rõ vừa bị đánh thức. Anh khẽ gọi: "Thời Tiến?"

Quái Nhị vội vã cứu nguy, lớn tiếng đáp lại: "Xin lỗi cậu Quân, Thời Tiến uống say, nghịch ngợm gọi bậy thế thôi. Cậu cứ ngủ tiếp..."

"Cục cưng ới!" Thời Tiến gào lên một tiếng kinh động lòng người, rồi hất bay Quái Nhị, nỉ non với cái điện thoại như bà mẹ già, "Sao cưng không thích ăn canh! Canh tốt cho sức khỏe thế cơ mà, sao cưng không ăn! Dạ dày cưng đã không khỏe, phải làm ấm nhiều hơn, cưng có biết không! Cưng có còn muốn khỏi bệnh không? Có muốn khỏe mạnh hơn không! Cưng mấy tuổi đầu rồi, sao mà kén ăn được! Cưng quá đáng lắm rồi đó!"

Quái Nhị hít khí lạnh, vươn tay bịt mồm Thời Tiến ngay, đoạn nói vào điện thoại: "Cậu Quân ạ, cậu ta say thật rồi, tôi sẽ trị cậu ta sau. Cậu cứ ngủ tiếp đi, cậu ta không biết mình đang làm gì đâu, cậu đừng giận nhé."

"Ứm ưm ưm... Cục cưng ơi!" Thời Tiến vẫn đang quằn quại muốn kêu gào.

Quái Nhị quả thật muốn đánh chết hắn, bèn dùng sức đè lên hắn, với tay cướp điện thoại đi.

Ngay lúc Quái Nhị cho rằng Liêm Quân đã cúp máy, giọng Liêm Quân lại vang lên: "Dẫn cậu ta về gặp tôi, ngay và luôn." Nói xong liền cúp máy.

Quái Nhị cuối cùng cũng cướp được điện thoại, nhưng hình như chẳng còn tác dụng gì nữa. Anh ta cúi đầu, mặt mày tái mét, nhìn Thời Tiến vừa ngọ ngoạy như con giòi đã ngủ thiếp đi tự lúc nào, vừa tức vừa bất lực. Anh ta buông tay: "Quậy đi, quậy nữa đi. Đến lúc đó cậu có muốn khóc lóc ỉ ôi thì anh đây cũng bó tay."

Lúc trở lại câu lạc bộ, Thời Tiến đã say như chết. Quái Nhị không có cách nào khác, chỉ có thể cõng hắn đi gặp Liêm Quân.

Liêm Quân đang mặc áo ngủ đợi ở thư phòng. Thấy Thời Tiến đi vào với tư thế vắt vẻo, anh hơi cau mày, quan sát bộ đồ lẳng lơ trên người Thời Tiến, rồi nhìn về phía Quái Nhị, hỏi: "Nhiệm vụ thế nào rồi?"

"Đã tiếp xúc với mục tiêu Từ Hoài. Thời Tiến còn moi được chút tin tức từ Từ Hoài, bước đầu xác định người giao dịch tài liệu chính là Từ Hoài, địa điểm giao dịch hẳn là trên một chiếc du thuyền." Quái Nhị trả lời, thấy Liêm Quân vừa nhìn về phía Thời Tiến, liền vội bổ sung, "Lần này nhờ có Thời Tiến, nhiệm vụ mới có thể thuận lợi như vậy. Cậu ta uống rượu cũng là nhằm rút ngắn khoảng cách với mục tiêu, không phải cố ý đâu ạ."

Thời Tiến bị quăng lên ghế sô pha bỗng cựa quậy, trở mình, rồi lẩm bẩm: "Cục cưng... Ăn canh..."

Tiếng chuông báo động trong lòng Quái Nhị reo inh ỏi, anh ta vội vã cao giọng báo cáo chuyện Long Thạch xen vào, cố gắng dùng tiếng nói của mình át đi tiếng gọi cục cưng của Thời Tiến.

Nhưng hiển nhiên thính lực của Liêm Quân không có vấn đề gì. Anh trượt xe lăn đến chỗ ghế sô pha, nhìn bộ dạng vừa xấu xí vừa ngu ngốc khi ngủ của Thời Tiến, bất thình lình từ từ đưa tay ra, bóp cái miệng hơi há của Thời Tiến.

Thời Tiến khó chịu vặn vẹo đầu, trông lại càng ngu ngốc hơn.

Quái Nhị: "..."

"Đi thăm dò chuyện Long Thạch đi." Liêm Quân bóp đã đời liền thu tay về, tháo khuyên tai trên tai Thời Tiến xuống, ném cho Quái Nhị, tiếp tục ra lệnh, "Xác tinh thông tin mà Thời Tiến lấy được, sau khi xác nhận không có sai xót thì giao cho chính phủ." Dứt lời, anh xua tay ra hiệu cho Quái Nhị đưa Thời Tiến đi ngủ, rồi trượt xe lăn đi.

Quái Nhị mắt chữ A mồm chữ O, không thể tin chuyện ngày hôm nay cứ thế là xong. Anh ta nhìn về phía Thời Tiến ngủ quên trời quên đất, loáng thoáng ngửi thấy mùi kì lạ - hình như cậu Quân đối xử với Thời Tiến rất... ờ, khoan dung?

...

Cơn đau đầu sau khi say rượu sau thường đày đọa người ta muốn chết đi sống lại. Lúc tỉnh dậy, Thời Tiến chẳng biết đã là mấy giờ, cứ loạng choạng bước vào phòng tắm tắm táp, sau đó vác mái đầu phai sạch màu nhuộm chạy đi đập cửa phòng Quái Nhị.

Quái Nhị mở cửa, thấy là hắn, liền cho hắn một ánh mắt thương cảm, nói: "Tỉnh rồi à, đi ăn đi. Cậu Quân vẫn đang chờ cậu đấy."

Thời Tiến phản ứng rất chậm, vài giây sau mới gật đầu, hơi chột dạ hỏi: "Tôi nhớ mang máng tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh Quân. Chuyện đó... Tôi không nói gì quá đáng chứ."

Quái Nhị thở dài, vỗ vai hắn với vẻ rất nghiêm trọng.

"Tôi... tôi có nói à?" Thời Tiến thấy cổ họng mình nghèn nghẹn.

Quái Nhị ra vẻ không đành lòng: "Có nói. Cậu gọi cậu Quân là cục cưng, còn mắng cậu Quân là kén ăn... Cậu, ôi, cậu cứ đi đi, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu."

Thời Tiến khóc một dòng sông, cứng nhắc quay người, nghẹn ngào trong đầu: "Nhóc Chết, mày thật sự không lừa tao..."

Nhóc Chết rất oan ức: "Chuyện như vậy, tôi lừa cậu làm gì?"

"Vậy sao tối qua mày không ngăn tao..."

"Tôi có ngăn, mà cậu không nghe."

Một người cùng một hệ thống cùng nín thinh, cuối cùng nhóc Chết vẫn mềm lòng trước, yếu ớt an ủi: "Không sao đâu, cục cưng thương cậu đến vậy, sẽ không trách cậu uống rượu bừa bãi đâu."

"Mày không hiểu, chuyện này không liên quan đến uống rượu..." Chuyện này có liên quan đến tiếng gọi "cục cưng" kia... Thời Tiến thở dài, cố miễn cưỡng lên tinh thần, đi về phía phòng ăn.

Cửa phòng ăn mở ra, một bàn tiệc toàn dưa chuột xuất hiện trước mắt. Liêm Quân ngồi ở sau bàn, trước mặt đặt một chén canh, đang cầm máy tính bảng lướt gì đó.

"Anh Quân." Thời Tiến yếu ớt gọi.

"Ngồi, ăn cơm." Liêm Quân không buồn ngẩng đầu.

Thời Tiến ngồi xuống, nhìn dưa chuột dầm, dưa chuột xào, súp miến trứng dưa chuột, dưa chuột trộn trước mặt... Rặt những món dưa chuột. Hắn nhớ tới sự chán ghét dưa chuột của nguyên chủ, sâu sắc cảm nhận được ác ý của Liêm Quân, đoạn dò hỏi: "Chuyện đó, anh Quân ạ, hôm qua..."

"Đừng kén ăn." Liêm Quân đặt máy tính bảng xuống, bưng chén canh trước mặt lên, uống một hớp, "Sau khi say không nên ăn được nhiều dầu mỡ. Ăn đi, đừng phụ lòng tốt của đầu bếp."

Lòng tốt này cũng nặng quá.

Thời Tiến quét mắt nhìn chén canh trước mặt Liêm Quân, rồi cúi đầu cầm đũa lên. Xem ra Liêm Quân thật sự rất tức giận, giận đến mức ép cả bản thân ăn canh... Nhưng cũng may, người không thích ăn dưa chuột là nguyên chủ, còn hắn lại không quá kén chọn mùi dưa chuột.

Đầu tiên Thời Tiến múc nửa bát miến nấu trứng với dưa chuột, rồi bốc một quả trứng gà, nhét vào mồm.

"Dung Châu Trung sáng nay đăng weibo, nội dung là 'Tìm kiếm thanh niên nhảy trong quán bar tối qua', bày tỏ rằng muốn ký hợp đồng với cậu ta, phía dưới còn kèm theo một video quay cảnh người thanh niên nọ nhảy múa trên sàn nhảy quán bar làm." Liêm Quân đột nhiên cất lời.

"Phụt!!!" Trứng gà vừa chui vào miệng Thời Tiến bị phun sạch ra ngoài.

- --------------

Chuyên mục Món ngon mỗi ngày:

Dưa chuột dầm:

Dưa chuột xào:

Súp miến trứng dưa chuột:

Dưa chuột trộn:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.