Trong thời khắc sinh tử, Thời Tiến nhanh chóng bình tĩnh lại, tránh khỏi tay Quái Nhị. Hắn ngồi dậy, nở một nụ cười lịch sự với Thời Vĩ Sùng, ép giọng bắt chước thứ phương ngữ không biết ở vùng nào, nói thỏ thẻ:
"Céi enh nèi chéc nhẹn lèm người gòi, tẹm biệt!"
(Cái anh này chắc nhận lầm người rồi, tạm biệt!)
Nói xong, hắn kéo cửa xe, cố hết sức đóng cửa xe lại.
Trán Thời Vĩ Sùng nổi lên mấy đường gân xanh, giơ chân đạp vào chỗ ghế phó lái ngăn động tác đóng cửa, tay còn lại giữ chặt bàn tay phải đang kéo cửa của Thời Tiến, xắn tay áo hắn lên, ấn mạnh vào vết sẹo trên cổ tay do lần tự sát để lại, cười gằn:
"Thời Tiến, em tưởng anh ngốc đấy à, xuống xe!"
Nhóc Chết cứ liên tục la hét: "Tiến Tiến! Thanh tiến độ tăng lên 880 rồi! Cứu!"
Mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng trên trán Thời Tiến, cố rụt tay về, quay đầu kêu: "Quái Nhị, giúp tôi gỡ..."
Cách.
Tiếng nạp đạn và kéo chốt an toàn vang lên, Quái Nhị chĩa súng vào Thời Vĩ Sùng, tay còn lại đè lại vai Thời Tiến, kéo hắn về phía mình. Anh ta nhìn Thời Vĩ Sùng, nói: "Buông cậu ta ra."
Trời đất...quỷ thần ơi...
Thời Tiến mắt chữ A mồm chữ O.
Thời Vĩ Sùng lập tức sa sầm mặt, nắm chặt ngón tay Thời Tiến, không thèm tránh khỏi nòng súng, nghiến răng hỏi: "Thời Tiến, em để người ngoài chĩa súng vào anh à?"
Tiếng gào của nhóc Chết lại vang lên: "890 rồi! Tiến Tiến ới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tien-do-sinh-ton/2535112/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.