Chương trước
Chương sau
Ở bên kia, Thời Vĩ Sùng vẫn tiếp tục nói: "Mấy ngày nay anh đã điều tra Liêm Quân, phát hiện lịch sử làm giàu của anh ta nhiều lần không minh bạch, còn gây thù chuốc oán rất nhiều, em đi theo anh ta thực sự nguy hiểm."

Thời Tiến lập tức cảnh giác, hỏi: "Có người muốn hại anh Quân? Ai?"

Những lời còn lại của Thời Vĩ Sùng cứ thế mắc nghẹn nơi cổ họng.

Y bức bối nới lỏng cà vạt, bưng trà trên bàn lên uống một hớp. Sau khi tiêu hóa xong, y đột ngột chuyển đề tài, nói: "Tiểu Tiến, em cho rằng lần này bọn anh tìm được em chỉ là trùng hợp thôi ư?"

Thời Tiến sững sờ, vô thức hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không đúng?"

"Tất nhiên rồi. Ngay từ lúc nhìn thấy cái video nhảy nhót kia, chú ba đã bắt đầu nghi ngờ đấy chính là em, nhưng em thay đổi quá nhiều, chú ấy sợ nhận lầm người, bèn đi tìm chú tư. Em cũng biết đấy, vì đặc thù nghề nghiệp nên ở mặt nhận diện người chú tư giỏi hơn người bình thường nhiều."

Thời Tiến chết lặng, sau đó mồ hôi lạnh túa đầy trán. Sao hắn lại quên mất, quân nhân không nhận diện người hoàn toàn bằng vẻ ngoài. Trước kia hắn có thể nhận ra Quái Nhất đã tháo bỏ lớp ngụy trang chỉ với một cái liếc mắt, tất nhiên Hướng Ngạo Đình cũng có thể thông qua video nhận ra mình đã giảm cân, huống hồ những video đó còn được quay rất rõ nét, mặt mũi thế nào đã thấy rõ mồn một!

Nhóc Chết cũng lắp bắp: "Nhưng... nhưng thời gian đó thanh tiến độ của Tiến Tiến đâu có tăng lên chứ. Thật... thật sự đã nhận ra từ lâu rồi ư?"

Cái này Thời Tiến cũng muốn làm rõ ngay đây này!

Thấy Thời Tiến khiếp sợ ra mặt, Thời Vĩ Sùng liền thở dài, tiếp tục nói: "Sau khi xác nhận đại khái người trong video có thể là em, anh và chú tư bắt đầu điều tra theo đường này, phát hiện em đã từng đến trung tâm thương mại mấy ngày trước chúng ta gặp lại nhau kia. Chẳng bao lâu, chú ba bỗng nhận được đến tin tức từ chính phủ, bảo em là người nằm vùng gì đó của chính phủ, không được lan truyền video em bừa bãi. Bọn anh cứ thấy sai sai, sợ mình nhận lầm người, cũng sợ người trong video đúng là em, thế là vừa bảo chú tư đi thăm dò tin tức từ chính phủ, vừa cử người thay phiên trông chừng ở trung tâm thương mại em từng xuất hiện. Ngày tìm được em là sinh nhật của em, anh nghĩ có lẽ em sẽ lại đến trung tâm thương mai mua gì đó, hoặc tổ chức sinh nhật, nên anh hẹn chú ba và chú tư cùng đi đến đó. May mắn thay, bọn anh thật sự tìm được em."

Thời Tiến đã nghe đến đờ đẫn, điên cuồng hồi tưởng về sự biến đổi của thanh tiến độ của mình trong khoảng thời gian đó. Hắn càng nghĩ càng lấy làm lạ, bèn hỏi trong đầu: "Nhóc Chết này, sao tao cảm thấy có gì đó sai sai?"

Nhóc Chết cũng lơ mơ, hỏi: "Sai chỗ nào?"



"Chính là tốc độ tăng của thanh tiến độ... Cũng khó nói rõ ngay được." Thời Tiến cau mày, rồi lại liếc nhìn Thời Vĩ Sùng ra vẻ người anh tốt ở phía đối diện. Nếu gác những tình tiết thành kiến sẵn có sang một bên để xem xét, chỉ dùng cảm giác hiện tại, hắn chợt cảm thấy bộ dạng của Thời Vĩ Sùng lúc này trông có vẻ rất chân thành.

Nhưng thanh tiến độ lại không thể nói dối, cho đến bây giờ, trị số của thanh tiến độ vẫn kẹt cứng ở con số 900, không buồn nhúc nhích tí nào. Nếu Thời Vĩ Sùng thật sự thương em trai giống như những gì y biểu hiện, không lý nào thanh tiến độ lại không giảm xuống.

"Anh cả." Lòng bàn tay Thời Tiến đổ mồ hôi. Hắn vừa thấy mình như bị tình tiết lừa bịp, vừa thấy Thời Vĩ Sùng đang đào hố cho mình, cất giọng hỏi, "Sao anh muốn mang em về nhà thế? Anh không sợ sau khi mang em về, em sẽ lén lút hợp tác với đám người tâm phúc của bố ngáng đường anh ư?"

Thời Vĩ Sùng nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngốc, trả lời: "Tiểu Tiến, bớt xem mấy bộ phim truyền hình nhà giàu máu chó đi, ảnh hưởng đến trí thông minh đấy."

Thời Tiến: "..."

Thời Vĩ Sùng nói với vẻ ẩn ý: "Tiểu Tiến, anh nói nhiều đến vậy là muốn nói với em rằng, ở bên cạnh Liêm Quân không an toàn, anh ta không thật sự tốt với em đâu. Em vẫn còn nhỏ thế này, anh ta lại để em đi tiếp cận loại người cặn bã như Từ Hoài, còn dùng cái... cái cách đó. Nếu lần này anh không tìm được em, lần sau em sẽ bị anh ta sai đi làm gì nữa? Đánh đổi mạng sống với người ta ư?"

Thời Tiến hơi tuyệt vọng, nói trong đầu: "Nhóc Chết, làm sao bây giờ? Tao thấy mình sắp bị anh ta thuyết phục rồi. Anh ta thật sự là một người anh xấu ư?"

"Nhưng thanh tiến độ của cậu vẫn chưa giảm xuống, vẫn là 900..." Giọng điệu của nhóc Chết cũng rất do dự.

"Tiểu Tiến." Thời Vĩ Sùng vẫn đang nói, giọng điệu ngày càng khẩn thiết, "Về nhà với anh đi. Ở tuổi của em phải đi học, chứ không phải lăn lộn với bọn xã hội đen. Anh biết cái chết của bố là một cú sốc lớn với em, trong lòng em có rất nhiều nghi ngờ, có lẽ còn oán hận anh, anh hiểu cả. Nhưng anh thật sự không muốn trơ mắt nhìn em nhảy vào hố lửa, về nhà với anh đi, được không?"

Thời Tiến nghĩ, nếu không phải thanh tiến độ đang nằm chình ình ở đó, chắc chắn hắn đã bị tình thương của người anh từ Thời Vĩ Sùng làm cho cảm động mất rồi. Chỉ tiếc, làm gì có nếu như.

"Anh à, em xin lỗi." Hắn ra vẻ khó xử, song giọng lại kiên định, "Anh Quân không phải xã hội đen, ở bên cạnh anh ấy em cảm thấy rất an toàn, cảm ơn sự quan tâm của anh, em rất cảm kích." Nếu sự quan tâm là thật.

Cuộc trò chuyện lại đi vào ngõ cụt.

Thời Vĩ Sùng nhìn Thời Tiến, hoàn toàn nín bặt, như thể không biết nên nói gì cho phải với hắn.

Thời Tiến bị y nhìn đến nỗi khó chịu, chợt cảm thấy hình như mình hơi quá đáng, bèn đứng lên, ép khóe miệng nhếch lên, cười miễn cưỡng với y: "Lát nữa em còn phải huấn luyện... Xin lỗi không tiếp anh được." Dứt lời, hắn đi thẳng ra khỏi phòng, không buồn ngoái đầu lại. Hắn về phòng mình, bật vòi nước buồng tắm, chúi đầu vào.

Ào ào ào, nước lạnh xối thẳng vào người giữa trời đông. Dù trong phòng có máy sưởi, Thời Tiến vẫn rùng mình vì cái lạnh, rồi hắn ép mình tĩnh táo lại.

"Nhóc Chết, chắc chắn tình tiết có sơ hở, chúng ta phải nghĩ kĩ lại những khả năng khác." Thời Tiến đóng vòi nước, nhìn bản thân mình đông cứng như một tên ngốc trong gương, giơ tay lau mặt, đoạn lấy một cái khăn long, đi ra khỏi buồng tắm.

Nhóc Chết đã bắt đầu hoài nghi bản thân vì tình thương của người anh từ Thời Vĩ Sùng, nghe vậy liền vội hỏi: "Khả năng khác gì?"



"Xem xét khả năng năm anh em nhà họ Thời không muốn giết em trai như trong cốt truyện gốc." Thời Tiến ngồi xuống ghế sô pha, quàng khăn, xì nước mũi vào khăn giấy, "Theo những gì tao biết về Thời Vĩ Sùng, tao cảm thấy, nếu anh ta thật sự muốn giết tao, vậy anh ta đã không đứng canh me tao ngoài câu lạc bộ mấy ngày liền, đã thế còn cà kê dê ngỗng với tao như vậy. Thậm chí tao còn nghĩ thật ra anh ta đã bị dao dộng bởi hành động từ bỏ tài sản thừa kế và tự tử của tao lúc trước, khi nãy là thật sự đang quan tâm tao."

Nhóc Chết ngần ngừ: "Là... là thế à?"

"Có lẽ là thế, cũng có thể là không. Tao chỉ mong rằng chúng ta không đi quá giới hạn với cốt truyện gốc mà ngó lơ những nhân tố nguy hiểm thật sự. - Thời Tiến ném khăn giấy đi, trầm ngâm một chốc, đoạn nói - Nhóc Chết, mày lấy nội dung gốc của truyện ra đây, tao muốn xác định một số việc."

...

Thời Tiến dành ra hẳn ba ngày phân tích từng câu từng chữ trong nội dung chẳng dài mấy của quyển sách gốc, cuối cùng sốt ruột xác định được một việc: nội dung gốc không có chứng cứ rõ ràng cho việc nguyên chủ bị năm người anh sát hại, ngay cả bản thân nguyên chủ - nhân vật chính cũng không có chứng cứ xác thực.

Quá trình đi đến cái chết của nguyên chủ cực kì dài dòng và đau đớn. Sau khi Thời Hành Thụy chết, chẳng bao lâu nguyên chủ cũng bị bắt cóc, tuy nhiên sau đó được cứu về, song khuôn mặt đã bị hủy hoại và mất hai ngón tay.

Sau này nguyên chủ bị năm người anh cướp đoạt công ty, "giam lỏng" ở bệnh viện tư nhân của anh năm Lê Cửu Tranh, không thể đi đâu được nữa. Mà đến thời điểm đó, nguyên chủ đã nhận định mình bị năm người anh trai hãm hại, nguyên nhân là: mấy ông anh không còn yêu cậu ta như trước kia, mấy ông anh cướp đoạt tài sản thừa kế của cậu ta, mấy ông anh nói những lời lạnh nhạt và chế giễu với cậu ta, mấy ông anh đều là những kẻ dối trá đạo đức giả!

Thời Tiến: "..." Này cậu trai, tuy năm anh em nhà họ Thời đúng là những kẻ đạo đức giả, nhưng cách cậu xác định hung thủ có phải quá qua loa, quá chủ quan không...?

Bị "giam lỏng" chừng nửa năm, nửa năm sau vết thương của nguyên chủ gần như đã lành lặn, thế nên Thời Vĩ Sùng đón nguyên chủ từ chỗ ông anh năm Lê Cửu Tranh về, đưa nguyên chủ đến trường học. Vì gương mặt bị hủy hoại, nguyên chủ đã bị kỳ thị nghiêm trọng ở trường học. Nguyên chủ rất khó chịu, cho rằng Thời Vĩ Sùng đưa cậu ta về trường là để làm nhục cậu ta!

Ngọn lửa thù hận trong lòng nguyên chủ bùng cháy ngùn ngụt, cậu ta không chịu đựng nổi, bèn bắt tay với những người tâm phúc cũ của Thời Hành Thụy, muốn ngán đường Thời Vĩ Sùng lúc bấy giờ đã tiếp quản Thụy Hành. Kết quả mới thực hiện được một nửa, không hiểu sao cậu ta lại gặp nạn giao thông, bị thương nặng đến độ nằm thoi thóp.

Thoi thóp tận một năm, nguyên chủ nằm vật vã trên giường bệnh, không thể ăn uống bình thường, không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể đau đớn nghe bác sĩ y tá bàn tán về sự thảm thương và khốn khổ của cậu ta, cuối cùng ôm mối hận đối với mấy ông anh, chết vì suy đa tạng.

Quyển sách được viết dưới góc nhìn của nguyên chủ, cho nên người đọc rất dễ nhập vai vào nguyên chủ, vô thức chạy theo dòng suy nghĩ của nguyên chủ. Lần đầu Thời Tiến đọc còn thiếu điều tức chết vì nội dung câu chuyện, căm ghét năm ông anh trai vô cùng. Nhưng bây giờ xem lại, bỏ qua những cảm xúc chủ quan, chỉ xem xét mặt tình tiết, hắn mới thấy trong câu chuyện thật sự có rất nhiều chỗ mơ hồ.

Bất kể là bắt cóc, hay tai nạn giao thông, những sự kiện này trực tiếp dẫn đến cái chết của nguyên chủ, nhưng tất cả đều không có chứng cứ cho thấy năm ông anh trai đã sai người làm, dù rằng bọn họ đáng nghi nhất và có đầy đủ động cơ nhất.

"Chúng ta bị nội dung truyện hãm hại rồi." Cuối cùng Thời Tiến thở dài, đưa ra kết luận.

Nhà cung cấp nội dung truyện - nhóc Chết lặng lẽ thu hẹp độ tồn tại.

"Năm ông anh nhà họ Thời có lẽ đều không thích nguyên chủ, đều muốn nguyên chủ biến mất, nhưng bọn họ không thật sự biến suy nghĩ thành hành động. Giống như trong cuộc sống, chúng ta cũng sẽ tình cờ nảy sinh những suy nghĩ muốn tên khốn kiếp nào đó chết quách đi, nhưng không thật sự ra tay giết người vậy." Thời Tiến nói, cuối cùng liếc nhìn tờ giấy viết kết luận phân tích, vò nát nó trong nước nhằm tiêu hủy, rồi ôm cái gối ôm hình dưa chuột cũ kỹ bên cạnh: "Đi, chúng ta đi kiểm chứng kết luận này."



Nhóc Chết lập tức hoàn hồn, hỏi: "Tiến Tiến, cậu muốn kiểm chứng thế nào?"

"Đi tìm tên Dung Châu Trung nóng tính nhất để cãi lộn, xem thái độ của anh ta! - Thời Tiến ra vẻ nghiêm túc, tràn đầy tự tin."

Nhóc Chết: "..."

...

Một tiếng sau, Thời Tiến không có bằng lái xe được Quái Nhị tự mình lái xe đưa đến trước cổng một khu biệt thự của thành phố B

"Cậu chắc chắn anh ta có ở nhà?" Quái Nhị ngậm thuốc lá dò hỏi.

Thời Tiến gật đầu: "Chắc chắn, tôi đã tìm hiểu tin tức từ trạm fan của anh ta."

Điếu thuốc Quái Nhị ngậm trong miệng thiếu chút nữa rơi mất vì hãi hùng: "Trạm fan còn biết cả chuyện thần tượng có ở nhà hay không á?"

"Fan bình thường thì không biết, nhưng có một loại fan bị minh tinh ghét nhất chắc chắn sẽ biết: fan cuồng." Thời Tiến đáp, cởi đai an toàn, vẫy tay với Quái Nhị, "Anh về đi, lái xe cẩn thận."

Quái Nhị không yên lòng, hỏi: "Thật không cần tôi đi cùng à?"

Thời Tiến sẵn sàng tiếp nhận lời khuyên: "Vậy thôi anh đi cùng tôi đi, tôi sợ."

Quái Nhị: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.