Chương trước
Chương sau
Dứt lời, Từ Xuyên ngậm miệng ngay, ra vẻ không muốn nói thêm, thậm chí còn cúi đầu về như cũ, không buồn nhìn Thời Vĩ Sùng và Thời Tiến.

Thời Vĩ Sùng kích Từ Xuyên vài câu, song chẳng hiệu quả.

Từ Xuyên làm luật sư cho Thời Hành Thụy nhiều năm, hiểu quá rõ hoàn cảnh nhà họ Thời, bản thân ông ta lại là luật sư vô cùng tài giỏi, chẳng việc gì phải lo. Ông ta đã không muốn mở miệng, chẳng ai làm gì được ông ta.

Cuộc nói chuyện không tiến triển gì thêm, Thời Tiến nhìn Từ Xuyên, thốt ra câu thứ hai kể từ khi bước vào cửa: "Chú đang nhìn ai thông qua tôi vậy?"

Thời Vĩ Sùng nghe vậy cau mày.

Từ Xuyên giật giật, ngẩng phắt lên, nhìn Thời Tiến chẳng nói chẳng rằng.

"Trước đây khi tôi còn béo, chú chưa từng nhìn tôi như vậy." Thời Tiến nhìn thẳng vào tròng mắt Từ Xuyên, bảo nhóc Chết cấp thêm buff cho mình, cố ý dịu giọng và thả chậm tốc độ nói lại, "Anh tư bảo dung mạo của tôi rất giống mẹ tôi, chú biết bà ấy?"

Con ngươi của Từ Xuyên khẽ động, tầm mắt nhích từng chút từ mi mắt đến sống mũi Thời Tiến, cuối cùng rơi xuống bờ môi hắn. Hầu kết ông ta giật giật: "Nơi giống nhất... là đôi môi... Sao mày lại gầy đi hả! Mày không xứng với khuôn mặt này! Mày chết đi! Đi chết đi!"

Ông ta bỗng dưng vùng dậy, vươn tay vồ lấy mặt Thời Tiến. Vẻ mặt Thời Vĩ Sùng thoắt biến, y đứng dậy che trước người Thời Tiến, xô mạnh Từ Xuyên ra, rồi quát lên: "Ông bình tĩnh lại cho tôi!"

Hướng Ngạo Đình ở ngoài cửa cũng đẩy vọt vào, sầm mặt tiến tới lôi Từ Xuyên té chổng vó dưới đất lên, còng vào ghế.

"Xì!" Từ Xuyên bỗng chốc bình tĩnh lại, ngả người vào ghế, ngoảnh đầu liếc Hướng Ngạo Đình, rồi liếc sang Thời Vĩ Sùng, song không nhìn Thời Tiến thêm lần nào nữa. Ông ta buông lời đầy độc địa, "Thời Vĩ Sùng, tôi thừa nhận, cậu rất mưu mô. Anh em nói lôi kéo là lôi kéo được ngay, rõ ràng là chia đều cổ phần, song Thụy Hành cuối cùng vẫn rơi hết vào tay cậu. Nhưng cậu buồn cười thật đấy, kẻ giật giây những người khác bày trò hùa nhau cô lập em trai út chính là cậu, bây giờ lại vờ vịt tình anh em thắm thiết gì chứ?"

Thời Vĩ Sùng mặt trầm như nước, không hề phản bác ông ta, chỉ nói: "Tôi nợ Tiểu Tiến thứ gì, tất nhiên tôi sẽ trả lại thứ đó. Ông là cái thá gì, hại người không thành còn định gây xích mích ly gián?"

"Gây xích mích ly gián? Không, chẳng qua là tôi cảm thấy nực cười quá thôi." Từ Xuyên cúi đầu, giọng nhỏ dần, mang theo cảm giác tẻ nhạt chẳng luyến tiếc, "Thời Vĩ Sùng, cậu tự lo lấy thân mình đi, loại phế phẩm như Thời Tiến, không xứng làm em trai cậu đâu. Vả lại, Thời Tiến này, cậu đúng là thể loại bị bán còn giúp người ta đếm tiền điển hình, đáng làm phế phẩm lắm."

"Đủ rồi!" Thời Vĩ Sùng đứng dậy, đi vòng qua cho Từ Xuyên một đấm, sau đó quay về kéo Thời Tiến vẫn ngồi thừ ra khỏi phòng, không muốn nghe Từ Xuyên làm điên làm khùng thêm phút nào nữa.

Từ Xuyên bị đánh đến lệch cả đầu. Ông ta uốn lưỡi đẩy thịt má, nhìn về phía Thời Tiến vừa đi vừa ngoái đầu, đột nhiên nở nụ cười, thì thầm một câu: Bọn họ muốn hại cậu, chạy đi.

Thời Tiến cau chặt mày.

"Chết tiệt, ông nói cái gì đấy!" Hướng Ngạo Đình lôi Từ Xuyên lại, không cho ông ta nhìn Thời Tiến nữa.

Từ Xuyên cúi đầu cười, tiếng cười lớn dần, vẻ mặt rồ dại hệt như kẻ điên.

Thời Tiến chậm rãi thu tầm mắt lại, theo chân Thời Vĩ Sùng ra khỏi phòng thẩm vấn, giam lại tiếng cười của Từ Xuyên phía sau cánh cửa.

Mới nãy thôi, sau khi Từ Xuyên buông ra lời nhắc nhở trong im lặng kia, thanh tiến độ của hắn đã hạ xuống 700. Đây là lần thanh tiến độ giảm mạnh nhất kể từ khi hắn đến thành phố B. Không nghi ngờ gì nữa, lần này thanh tiến độ giảm xuống có liên quan đến nhân tố tử vong, chứ không hề liên quan đến nhân tố sinh tồn.

Từ Xuyên chắc hẳn là một trong những tên hung thủ muốn hãm hại hắn, nhưng thái độ của Từ Xuyên lại quá mâu thuẫn. Rõ ràng ông ta căm ghét hắn, ấy thế mà lời nhắc nhở cuối cùng kia cứ như đang giúp hắn.

Lời nhắc nhở ấy có ý gì, là đang ám chỉ bọn Thời Vĩ Sùng là kẻ xấu ư?

Hắn nhìn về phía Thời Vĩ Sùng đi đằng trước, lại lắc đầu. Không phải, bọn Thời Vĩ Sùng không phải hung thủ. Có lẽ "bọn họ" trong miệng Từ Xuyên không ám chỉ bọn Thời Vĩ Sùng, mà là người khác, thí dụ như... Từ Thiên Hoa?



Cùng với thái độ kì quặc khi Từ Xuyên nhìn thấy mặt mình, bên trong có ẩn tình gì chăng?

"Tiểu Tiến." Thời Vĩ Sùng đột nhiên dừng bước, buông cánh tay Thời Tiến, quay người qua.

Thời Tiến đang suy ngẫm câu nói của Từ Xuyên, nhất thời chưa kịp phản ứng, đâm sầm vào ngực Thời Vĩ Sùng.

Thời Vĩ Sùng ngớ người, sau đó giơ tay ấn vai hắn, khẽ ôm hắn, nói: "Tiểu Tiến, chuyện trước đây... Anh xin lỗi."

Thời Tiến hoàn hồn, giơ tay vỗ vai Thời Vĩ Sùng an ủi, nói: "Không cần phải nói xin lỗi, em có thể hiểu mà. Từ Xuyên chỉ muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta, em sẽ không bị mắc lừa đâu."

Thời Vĩ Sùng nắm thật chặt lấy tay hắn, sau đó buông ra. Y nhấc tay xoa đầu hắn, nói: "Cám ơn em, Tiểu Tiến."

Thời Tiến lắc đầu, mỉm cười với y.

Nếu hắn đã lựa chọn tin tưởng Thời Vĩ Sùng, vậy thì trước khi có bằng chứng xác thực cho thấy Thời Vĩ Sùng có ý đồ khác với hắn, hắn chắc chắn sẽ không vì những lời điên khùng của kẻ khác mà đánh đổ niềm tin đã vất vả tạo dựng nên.

Lúc trở về, Hướng Ngạo Đình cũng lên xe, cùng Thời Vĩ Sùng đưa Thời Tiến về.

Thời Tiến thấy tâm trạng của hai người gần như đã bình tĩnh lại, mới hỏi: "Anh cả, anh tư, hình như Từ Xuyên quen biết với mẹ em, cũng vì mặt mũi em giống mẹ nên ghét cay ghét đắng em. Chuyện về mẹ em, các anh có biết được gì không?"

Hướng Ngạo Đình dứt khoát lắc đầu, đáp: "Anh chỉ biết là mẹ mày được bố mang về từ thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh nào đó, ở với bố hai năm, sau khi sinh ra mày không bao lâu thì qua đời. Hình như là cơ thể bị thương trong lúc sinh thì phải."

Gã đưa ra thông tin rất mơ hồ, đều là những điều đã được nói qua trong nội dung truyện, không có thông tin đáng giá nào.

Thời Tiến nhìn về phía Thời Vĩ Sùng. Thời Vĩ Sùng thân là con cả, cơ hội ở chung với Thời Hành Thụy phải nhiều hơn các anh em còn lại, hẳn nên biết được nhiều thông tin chi tiết hơn.

Quả nhiên, Thời Vĩ Sùng hồi tưởng một chốc, rồi kể ra những điều mới mẻ hơn: "Mẹ em không già lắm, lúc sinh em vẫn chưa tới hai mươi tuổi. Anh không có nhiều cơ hội gặp bà ấy, kể từ khi bà ấy xuất hiện, bố rất ít khi đến thăm bọn anh. Đặc biệt là sau khi em được sinh ra, bố gần như mặc kệ mấy anh em, mãi đến khi mẹ em qua đời, mới gặp lại bọn anh. Hơn nữa trước khi mẹ em xuất hiện, thực chất bố đã rất lâu không tìm phụ nữ. Anh nhớ bố lúc trước còn có ý nghĩ tổ chức đám cưới, nhận giấy chứng nhận kết hôn với mẹ em."

Nghe thế, lòng Thời Tiến rối bời, hắn thì thào: "Em xin lỗi."

Chỉ vì một người phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, bố bỗng dưng lạnh nhạt, thậm chí gần như vứt bỏ mình, chắc hẳn trong lòng bọn Thời Vĩ Sùng rất khó chịu nhỉ. Năm đó, mấy anh em Thời Vĩ Sùng bất quá chỉ là một đám nhóc chừng mười tuổi mà thôi.

"Không có gì, bọn anh đã quen rồi." Hướng Ngạo Đình an ủi. Nhắc đến Thời Hành Thụy, giọng y nhạt nhẽo hẳn, "Dù cho mẹ mày có xuất hiện hay không, Thời Hành Thụy cũng chẳng xem anh với mấy người anh cả là con."

Biểu cảm của Thời Vĩ Sùng cũng phai nhạt đi. Y yên lặng lái xe, qua một hồi lâu mới nói tiếp: "Thực ra năm đó anh vẫn cho rằng bố nói muốn kết hôn với mẹ em chỉ là một mánh lới khác để dỗ dành phụ nữ, mãi đến khi mẹ em qua đời, bố để em bên cạnh nuôi nấng cân thận, anh mới thay đổi suy nghĩ. Suy nghĩ của em dành cho bố không giống vậy, điều này từ trước đến nay chưa từng thay đổi."

Thời Tiến nín thinh, không biết nên tiếp lời thế nào.

Đều là con, nhưng nguyên chủ xưa nay luôn là người đặc biệt nhất, đây là nguồn gốc cơ bản dẫn đến mâu thuẫn giữa nguyên chủ và năm anh trai. Giờ hắn có nói gì đi nữa cũng có cảm giác đứng nói chuyện không đau eo(1).

(1) 站着说话不腰疼: Không ở trong hoàn cảnh của người khác thì không hiểu được, không thể nói được, chỉ biết ba hoa.

"Từ Xuyên quen biết mẹ em, hẳn là trong hai năm mẹ em ở cùng bố." Thời Vĩ Sùng đột nhiên chuyển chủ đề, giọng điệu bình thường trở lại, "Nếu muốn điều tra rõ ràng nguyên do thái độ kì quặc của ông ta, nhất định phải bắt tay từ hai năm ấy."

Thời Tiến hoàn hồn, gật đầu đáp lại lời y, rồi chấm dứt chủ đề làm người ta cảm thấy không vui này nữa.

Trở về câu lạc bộ, Thời Tiến đi tìm Liêm Quân báo cáo tình hình, kể lại thái độ kì quặc của Từ Xuyên và suy đoán của mình, cố hết sức hoàn thành "sứ mệnh" biết gì thì khai sạch.

Dứt lời, hắn thở ra một hơi, giọng nhỏ đi: "Tôi vốn muốn hỏi mấy người anh cả về thái độ của bố đối với mẹ của bọn họ trước khi mẹ tôi xuất hiện,, nhưng bộ dạng lúc đó của anh cả và anh tư làm tôi không dám hỏi."

Liêm Quân vẫn cúi đầu xem giấy tờ, không đáp lời cũng không ngắt lời hắn, chẳng biết có đang nghe hay không.

Thời Tiến dứt khoát nằm úp lên bàn, tự lẩm bẩm: "Thực ra tôi có nghe được chút nghe đồn, rằng bố tôi tìm đến mẹ các anh ấy không phải vì thích họ, mà chỉ là muốn sinh thêm mấy đứa con trai thôi. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa từng gặp mẹ các anh ấy. Bố có ý định tránh cho tôi gặp mặt họ, làm mờ nhạt sự tồn tại của họ. Trước khi các anh trưởng thành, mỗi lần đến chơi, đều là bố sai người đi đón, đến khi lớn rồi, các anh lại tự mình đến. Trong nhà xưa nay chưa từng xuất hiện bóng dáng phụ nữ, bố cũng rất ít khi đề cập đến họ, như thể đã cắt đứt mọi liên lạc, trông như đã xóa sạch mọi quan hệ."

"Người bố bất công, người mẹ bị bố lạnh nhạt vứt bỏ, đứa em út độc chiếm tình yêu thương, còn không biết điều mà muốn nhận được sự quan tâm từ bọn họ... Chẳng trách mấy người anh cả trước đây ghét tôi, thậm chí là hận tôi. Nếu là tôi, đoán chừng cũng sẽ muốn đánh chết người bố vô trách nhiệm, rồi xử đẹp đứa em ngu ngốc không hiểu chuyện."

Liêm Quân cuối cùng cũng dời mắt khỏi tài liệu, nói: "Cậu sẽ không."

"Cái gì?" Thời Tiến không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn anh.

"Với tính cách của cậu, dù cho cậu đứng ở lập trường của mấy người Thời Vĩ Sùng, cậu cũng chỉ có thể né thật xa đống hỗn độn này, chứ không phải tiếp cận cùng nhau diễn kịch." Liêm Quân khép tài liệu lại, cầm một cây bút chọt nhẹ vào trán Thời Tiến, rồi vừa trượt xe đi vừa nói, "Đến giờ ăn rồi, đi nhà ăn."

Thời Tiến sờ sờ cái trán bị chọt, mắt sáng rực lên, ân cần lại gần đỡ xe lăn cho Liêm Quân, vui vẻ hỏi: "Anh Quân, anh không giận tôi nữa à?

Liêm Quân không từ chối sự ân cần của hắn, hai tay đan nhau đặt trên bụng, vẻ mặt bất biến: "Tôi chưa từng giận."



"Rõ ràng anh đang tức giận." Thời Tiến vui sướng đẩy anh đi, tự biên tự diễn, "Vậy bây giờ anh không giận nữa, có phải có thể ăn nhiều hơn không? Rõ ràng anh muốn ăn, đúng không? Việc gì phải nhịn ăn chứ."

Liêm Quân nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Tôi không có nhịn. Nết ăn của cậu ngu ngốc quá, ảnh hưởng đến khẩu vị."

"..."

Thời Tiến nghiến răng thừa nhận đánh giá nết ăn của mình quá ngu ngốc, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục: "Vậy được thôi, sau này tôi sẽ cố gắng ăn uống nhã nhặn hơn."

Liêm Quân khẽ nghiêng đầu, không thèm để ý đến hắn nữa, thế nhưng hôm nay lại ăn nhiều thêm nửa bát cơm, còn ăn mấy ngụm canh.

Thời Tiến lại đắc ý, ánh mắt nhìn Liêm Quân hệt như người cha già đầy hạnh phúc nhìn đứa con của mình cuối cùng cũng chịu nghe lời.

...

Vài ngày sau, cực phó tổng giám đốc Thụy Hành - Từ Thiên Hoa bị lực lượng cảnh sát bày cách lừa về nước, bắt giữ bí mặt ở sân bay, rồi nhốt ở phòng bên cạnh Từ Xuyên.

Trước cáo buộc thuê người bắt cóc ác độc của Từ Xuyên, Từ Thiên Hoa quyết chết chứ không nhận tội. Nhưng Từ Xuyên lại như thể "lành làm gáo, vỡ làm muôi", trái ngược thái độ im lặng lúc trước, ông ta mạnh dạn khai sạch sành sanh những tin đồn xấu xí, ào ào phanh phui bộ mặt của Từ Thiên Hoa, từ chuyện mờ ám lão ta làm ở Thụy Hành cho đến những điều nghiệp chướng ở bên ngoài, biết bao nhiêu kể bấy nhiêu, còn khai ra tài khoản chi trả tiền đặt cọc cho vụ bắt cóc của Từ Thiên Hoa.

Từ Thiên Hoa như giận điên lên. Sau khi bị cắn, đã trót thì phải trét, lão cũng thẳng thắn kéo Từ Xuyên xuống hố theo, kể rõ việc ông ta lét lút bán bí mật của Thời Hành Thụy cho mình.

Hai người chó cắn chó, cùng nhau bị định tội, cùng nhau nhận một đôi "vòng bạc", tương lai sẽ phải đối mặt với hàng đống tội danh, đoán chừng nửa đời còn lại phải bóc lịch rồi.

Lúc nhận được khẩu cung của Từ Thiên Hoa và Từ Xuyên, khỏi phải nói tâm trạng Thời Tiến phức tạp đến nhường nào. Khi ấy hắn cứ tưởng Từ Xuyên nói dối, đoán rằng người đứng sau ông ta chắc không phải Từ Thiên Hoa, không ngờ kết quả hai người này thật sự thông đồng làm việc ác, đã về một phe từ lâu.

Hắn nhìn thanh tiến độ của mình giảm thẳng xuống 600 sau khi Từ Thiên Hoa bị bắt, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

Xét theo hai đợt giảm của thanh tiến độ, Từ Xuyên và Từ Thiên Hoa chắc chắn có sát ý, cũng thực sự muốn ra tay với nguyên chủ, nhưng bọn họ lại không giống nhân tố tử vong trí mạng nhất của nguyên chủ, bởi vì thanh tiến độ tuy lui về vạch an toàn, nhưng phần lớn còn lại vẫn chẳng mảy may nhúc nhích.

"Lẽ nào vụ bắt cóc và tai nạn giao thông không phải do một người làm?" Thời Tiến nằm co quắp trên ghế sô pha, kiểm lại những tình huống thanh tiến độ tăng giảm trong đầu, đoạn giơ tay xoa trán, "Hình như nếu miễn cưỡng áp đặt phần lớn nguyên nhân làm thanh tiến độ tăng giảm lên Từ Xuyên và Từ Thiên Hoa thì dễ nói hơn. Ví dụ như lần tăng mạnh khi chúng ta mới tới thành phố B và khi gặp phải ba người Thời Vĩ Sùng. Trong khẩu cung của Từ Xuyên, Từ Thiên Hoa có phái người giám sát hướng đi của bọn Thời Vĩ Sùng. Từ Thiên Hoa rất không cam lòng về việc bị Thời Vĩ Sùng gạt ra khỏi Thụy Hành, bèn cố gắng tìm tung tích của tao, lợi dụng tao đấu đá với Thời Vĩ Sùng, tao tiếp cận Thời Vĩ Sùng, cũng coi như là lọt vào tầm nhìn của Từ Thiên Hoa, hơn nữa ở thành phố B Từ Thiên Hoa cũng có thế lực..."

Nhóc Chết cũng đang ra sức phân tích, nói: "Trong truyện, tai nạn giao thông xảy ra sau khi cậu liên hệ với cấp dưới cũ của Thời Hành Thụy, muốn giở trò xấu với Thời Vĩ Sùng. Từ Thiên Hoa lại càng ước ao cậu và Thời Vĩ Sùng đối chọi nhau, tai nạn giao thông hẳn không phải do lão làm đâu."

"Cho nên về cơ bản có thể xác định rằng tai nạn giao thông không phải do Từ Thiên Hoa làm, lão không có động cơ." Thời Tiến tán đồng suy đoán của nhóc Chết, rồi lật xem lại khẩu cung của Từ Thiên Hoa và Từ Xuyên. Hắn càng xem càng đau đầu, chỉ cảm thấy chẳng chút manh mối, "Không phải Thời Vĩ Sùng, cũng không phải Từ Thiên Hoa, vậy tai nạn giao thông do ai gây ra? Ai đang nhân cơ hội đục nước béo cò?"

Nhóc Chết khó khăn suy ngẫm, sau đó tiếc nuối đứng máy.

Thời Tiến thở dài một hơi làm trống não bộ, suy nghĩ lửng lơ mông lung, cuối cùng quyết đoán chọn từ bỏ, thu dọn khẩu cung. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng, quyết định đi ăn cơm với Liêm Quân trước đã.

Tết nhất càng ngày càng gần, trong câu lạc bộ cuối cùng cũng có chút hương vị năm mới. Các loại đồ tết bắt đầu được sắm sửa, chữ Phúc cũng được dán lên, trên bàn ăn bắt đầu lục tục xuất hiện bóng dáng sủi cảo. Nào là sủi cảo chiên, sủi cảo hấp, súp sủi cảo, đủ loại mùi vị, Thời Tiến ăn đến là thỏa mãn.

Hắn dùng đũa chung gắp miếng sủi cảo tam tiên(2) cuối cùng của ngày hôm nay bỏ vào đĩa Liêm Quân, chủ động tìm chủ đề nói: "Phía Trần Thanh thế nào rồi? Có động tĩnh gì chưa?"

Sau khi quyết định áp dụng phương pháp cứu người bảo thủ, Liêm Quân vẫn luôn án binh bất động. Anh cược rằng sau khi giăng bẫy hại người thất bại, thủ lĩnh của Hoa hồng đen chắc chắn sẽ quay trở lại lần nữa.

Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua, phía Trần Thanh lại không có động tĩnh gì mới. Cũng may hai đứa bé nhà Trần Thanh vẫn đang bị giam giữ, để bọn họ biết rằng Trần Thanh chắc hẳn chưa bị Hoa hồng đen coi là con tốt vô dùng mà phế bỏ.

Liêm Quân liếc nhìn miếng sủi cảo trắng trẻo múp míp trong đĩa, cuối cùng vẫn cầm đũa lên, ăn vào bụng, sau đó lau miệng lần nữa, đáp: "Thủ lĩnh Hoa hồng đen không phải kẻ lỗ mãng, nhất định sẽ lên kế hoạch cho lần hành động tiếp theo sau khi hoàn toàn xác định sự thất bại của trận mai phục trước không khiến tôi nghi ngờ. Cho nên cứ chờ đi, hắn ta sớm muộn gì cũng hành động."

Thời Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó cẩn thận đề nghị: "Vậy nếu như Trần Thanh một lần nữa hẹn anh ra ngoài, anh có thể dẫn tôi theo không?"

Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn hắn, không chút do dự lắc đầu: "Không thể. Lần gặp sau không chỉ đơn giản là ăn một bữa, mà còn dính tới việc cứu viện cho Trần Thanh, rất có thể sẽ xảy ra xung đột hỏa lực với bọn Hoa hồng đen. Kinh nghiệm thực chiến của cậu còn thiếu sót, không thể dẫn cậu theo được."

Thời Tiến chưa từ bỏ ý định: "Tôi có thể trốn ở bên ngoài, không quấy nhiễu hành động của các anh đâu."

"Vậy thì càng không cần phải dẫn theo cậu, cậu ở lại câu lạc bộ đi." Giọng điệu của Liêm Quân đanh thép không cho phép chối từ.

Thời Tiến muốn nài nỉ thêm đôi câu, song Liêm Quân đã dứt khoát vươn tay cầm một miếng dưa lưới trong mâm đựng trái cây đút vào miệng hắn, sau đó trượt xe lăn đi thẳng không buồn ngoái đầu.

Rộp rộp rộp.

Thời Tiến ngậm miệng gặm dưa. Hắn cau mày, giơ tay lấy miếng dưa cắn dở xuống, nói ồm ồm: "A, dưa này ngọt đấy chứ..."

Nhóc Chết: "..."

Hai hôm tiếp theo, Thời Vĩ Sùng bắt đầu gọi điện cho Thời Tiến mỗi ngày, hỏi hết hoạch đón tết của hắn. Thời Tiến cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối lời mời đón hắn về nhà ăn tết của Thời Vĩ Sùng, bày tỏ muốn ở lại câu lạc bộ với Liêm Quân.



Thời Vĩ Sùng tức đến mức xông thẳng đến chỗ hắn hỏi cho ra nhẽ.

Trước lời dò hỏi ngay mặt của Thời Vĩ Sùng, Thời Tiến vẫn không hề bị lay động, từ chối đến là hợp tình hợp lí: "Với thân phận của em, làm sao đến nhà anh đón tết được? Những năm qua, mỗi dịp cuối năm anh đều bị bố ép ra nước ngoài đón tết cùng bọn em, chưa từng ở cùng mẹ anh và họ hàng bên đó. Năm nay vất vả lắm anh mới có thể ở cùng mẹ, em lại đến, anh định để mẹ anh nghĩ thế nào đây? Dù sao em cũng không đi, trừ phi anh đánh què chân em, lôi em sang đó."

Thời Vĩ Sùng không còn gì để nói, năm nay y quả thật muốn đón tết với mẹ, nhưng y cũng không thể bỏ rơi Thời Tiến. Trên cõi đời này, y còn có mẹ và những người họ hàng ở bên, Thời Tiến lại mồ côi cha mẹ, chỉ còn mỗi một mình thằng bé lẻ loi hiu quạnh.

Thấy y vẫn không hé miệng, giọng Thời Tiến dịu đi, tận tình khuyên nhủ: "Anh cả à, em biết anh lo lắng cho em, nhưng không sao đâu. Phía em còn có một đám người bầu bạn mà, không phải ở một mình, anh cứ ở với người nhà mình đi, em sẽ gửi tin nhắn chúc năm mới cho anh, anh nhớ phát lại tiền lì xì cho em nhá." Nói xong, hắn còn chọc cười y, ra vẻ thoải mái thư thả.

Hắn càng cười, hàng lông mày của Thời Vĩ Sùng lại càng cau chặt, cuối cùng y không nhịn được vươn tay nhéo má hắn, nói: "Đừng cười... Tiền lì xì chắc chắn sẽ không thiếu. Vậy em giữ gìn sức khỏe, anh sẽ tới thăm em."

"Chắc chắn khỏe mà, ăn tết không mập mấy cân thì còn gì là ăn tết." Thời Tiến qua loa lấy lệ, kéo tay y xuống, rồi tiến lại ôm y một chốc, nói, "Anh cả à, năm mới vui vẻ, tuổi mới bình an."

Thời Vĩ Sùng vỗ về lưng hắn, thầm thở dài trong lòng.

Mấy ngày tiếp theo, Thời Tiến lại lần lượt nhận được cuộc gọi, tin nhắn từ Hướng Ngạo Đình và Dung Châu Trung. Hướng Ngạo Đình cũng giống Thời Vĩ Sùng, muốn mời Thời Tiến đến ăn tết cùng, Thời Tiến vẫn từ chối như cũ. Dung Châu Trung chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủn, nội dung là tên và thời gian của một đài truyền hình, tỏ ý đêm đó hắn ta sẽ lên sóng trực tiếp chương trình mừng xuân của đài này, Thời Tiến có thể canh ti vi xem.

Thời Tiến đắc ý trả lời: Em sẽ ghim kênh xem khỉ đúng giờ.

Dung Châu vẫn đáp trả đầy ngắn gọn: Cút.

Thời Tiến nằm trên ghế sô pha ôm điện thoại, vui vẻ không giấu nổi. Vui xong, hắn lại mở số điện thoại của hai người anh trai chưa gặp mặt còn lại, nghĩ ngợi một chốc, vẫn gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho từng người.

Trong truyện, thái độ của anh ba Phí Ngự Cảnh và anh sáu Lê Cửu Tranh dành cho nguyên chủ vẫn luôn rất mơ hồ.

Anh ba Phí Ngự Cảnh là một người bận bịu. Trước khi Thời Hành Thụy chết, anh ta tuy cũng bay khắp thế giới, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian đến gặp nguyên chủ, thường ngày sẽ chụp lại một vài thắng cảnh thú vị ở các nơi trên thế giới cho nguyên chủ xem, còn thỉnh thoảng gửi ít đặc sản các vùng cho nguyên chủ, cực kì thỏa mãn mong ước du lịch mạo hiểm khắp thế giới mà nguyên chủ luôn giấu trong lòng, xem như là người anh tốt "tuy bận, nhưng vẫn quan tâm em trai".

Song đến khi Thời Hành Thụy chết rồi, Phí Ngự Cảnh lập tức biến mất khỏi cuộc sống của nguyên chủ. Anh ta không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn của nguyên chủ, không gặp nguyên chủ, cho dù sau đó vì nguyên chủ gặp chuyện mà dành ra chút thời gian trở về mấy bận, nhưng hầu như luôn cách nguyên chủ rất xa. Ngay cả khi nguyên chủ chủ động tìm anh ta nói chuyện, anh ta vẫn mang thái độ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn nguyên chủ như đang nhìn một người xa lạ, lại còn là kiểu người xa lạ mà bản thân không ưa.

Với nguyên chủ, anh ta từ trước đến nay chưa bao giờ tỏ ra yêu thương vô bờ bến hay căm hận thấu xương. Lúc quan tâm thì rất thận trọng, lúc xa cách thì tránh né cực nhanh. Anh ta như không thèm để ý đến nguyên chủ, rồi thỉnh thoảng lại tỏ vẻ: "Nếu người này không xuất hiện trên thế giới này thì tốt biết mấy".

Trong mắt anh ta, có lẽ nguyên chủ giống như một vết mực lỗi trên giấy vậy. Không tính là ghét cay ghét đắng, nhưng lại cực kì muốn xóa nhòa sự tồn tại của nó, nhưng đáng tiếc là vết mực ấy không tài nào xóa đi được, cho nên cố gắng làm ngơ.

–––––––––

Chú thích:

(2)Sủi cảo tam tiên: sủi cảo được gọi là tam tiên có mùi vị khác nhau tùy theo phong tục tạp quán của mỗi vùng nhưng vẫn được chia làm ba loại nhân chính. Thep mình biết thì trong đó nhân rau hẹ - trứng – tôm là loại nhân truyền thống nhất, thanh đạm dễ ăn nhất.

Sủi cảo chiên:

Sủi cảo hấp:

Súp sủi cảo:

Sở thích của mình là để mọi người cùng thèm chung =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.