Quả nhiên là có người đánh lén, đoán chừng là người của Hoa hồng đen.
Mồ hôi túa đầy đầu Thời Tiến. Sau khi giữ thân bằng cơ thể, hắn chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng chốc phát hiện thanh tiến độ của mình thế mà đã tăng đến vạch tử vong treo. Đôi đồng tử của hắn co rụt lại, không chút nghĩ ngợi, hắn lại lăn đi nấp sau thùng rác bên đường.
Một giây sau, đạn bay vụt qua thùng rác, Thời Tiến rên lên một tiếng, bịt vai lại.
Gay rồi, thùng rác quá nhỏ, mà bản thân mình thì quá lớn, thế là cái bia di động.
Nơi bả vai đau rát, Thời Tiến xuýt xoa, cố gồng mình nấp sau thùng rác. Thấy thanh tiến độ của mình vẫn đứng im lìm ở vạch tử vong treo, hắn bèn quay đầu quan sát tình hình chung quanh, phát hiện cách đằng không xa có một cái hẻm nhỏ, trong hẻm còn có một cái thùng rác rất lớn dựa tường. Hắn nghiến răng nghiến lợi, lấy cái đầu mascot nặng trình trịch trên đầu xuống, bảo nhóc Chết thêm cho mình buff tăng tốc và tăng cường thính lực, rồi ném cái đầu mascot đi thật xa. Sau đó hắn hất bay mấy bịch rác, lăn khỏi chỗ một lần nữa, dưới sự che chở của đống rác và khăn trùm đầu, hắn cong người chạy thật nhanh vào con hẻm.
Phụt phụt phụt!
Lại vài tiếng đạn bắn vào khoảng không. Thời Tiến như có thể cảm nhận được luồng không khí chung quanh xao động khi đạn sượt qua sát người. Dây thần kinh căng như dây đàn, hắn thấy đầu hẻm đã gần ngay trước mắt, bèn vội thụp người xuống lăn tròn, cuối cùng thành công trốn vào hẻm nhỏ, nấp sau thùng rác sắt không chút nguy nan.
Phụt! Phụt phụt!
Đạn ghim vào tường và tấm sắt, rồi dần dần không còn động tĩnh gì nữa. Sau đó, thính lực được tăng cường chẳng còn chộp được tiếng động kì lạ nào.
Thời Tiến tựa mình vào tường. Một bên là con hẻm nhỏ không biết dẫn đến nơi nào, một bên là thùng rác rỉ sắt, hắn chỉ cảm thấy vết thương nơi bả vai ngày càng nhức nhối, cảm giác mất máu cũng ngày càng rõ ràng hơn. Sau khi xác nhận mình đã tạm thời an toàn, hắn hít sâu một hơi, bịt vết thương lại, khẽ khàng ngồi dậy cởi bộ đồ mascot ra. Hắn vừa nhìn chằm chằm đầu hẻm vừa lột lớp lót bên trong, xé phần vải ngoài buộc quanh vết thương cầm máu, sau đó sửa sang lại quần áo, giấu bộ đồ gấu vào xó, rồi men theo bờ tường chạy qua chỗ khác.
"Tiến Tiến, cậu vẫn ổn chứ?" Lần đầu tiên nhóc Chết thấy Thời Tiến bị thương như vậy, hoảng loạn đến mức giọng cũng run run theo.
"Tao không sao." Thời Tiến động viên, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Hắn vừa quan sát tình hình của con vừa nói, "Tất cả những tay bắn tỉa của Hoa hồng đen đều đang mai phục ở con đường cũ kia. Lúc nãy tao mặc đồ gấu, bây giờ cởi ra rồi, chỉ cần tao không xuất hiện ở con đường đó trong dạng gấu nữa, những kẻ bắn tỉa đó sẽ không thể nhắm vào tao."
"Tôi không nói mấy kẻ bắn tỉa đó, ý tôi là vết thương của cậu cơ." Nhóc Chết sợ đến suýt bật khóc, vừa buff liền tù tì cho hắn, vừa nói, "Cậu đang chảy máu kìa, nhiều quá..."
Thời Tiến lập tức thấy cảm giác đau đớn ở miệng vết thương giảm nhẹ đi nhiều, nhiệt độ cơ thể vốn hạ xuống đôi chút do mất máu cũng tăng trở lại. Hắn hiểu nhóc Chết đang cố giúp mình, vậy mà còn hơi sức để cười đùa: "Tạm thời không chết được. Chẳng phải đã có mày rồi sao, tao có cả bàn tay v..."
Ầm!
Hẻm nhỏ chất ngỗn ngang những thứ phế phẩm rác rưởi, lại không đèn đóm, Thời Tiến vốn đã loạng choạng, lúc nói chuyện không để ý trong đống đồ lộn xộn trước mặt còn lẫn cả dây câu mỏng nhỏ, tránh được đồ đạc mà không tránh nổi sợi dây này, thế là bất cẩn "dính chưởng", té cái oạch. Trùng hợp thế nào mà nửa bên người bị thương đáp đất đầu tiên, hắn rên lên vì đau, chỉ thấy chút sức lực sót lại trong người bay sạch vì cú ngã.
"Tiến Tiến!" Nhóc Chết hoảng hốt ré lên.
"Tao không..." Thời Tiến lật người nằm ngửa ra. Mắt tối đi từng chút một, hắn biết sau cú ngã này sẽ sinh thêm chuyện, bèn chấp nhận sửa lại câu nói ban đầu, "Tao có sao rồi... Nhóc Chết, mày giúp tao chú ý đầu hẻm nha."
Dứt lời, hắn móc điện thoại từ trong túi áo ra, vừa nghĩ bụng lần này chắc cũng bị Liêm Quân xử đẹp, vừa đánh một cú điện thoại. Đợi một hồi lâu sau, cuộc gọi mới kết nối, hắn gắn gượng chút ý thức cuối cùng la một tiếng cứu mạng với cậu chủ Quân, sau đó cố hết sức nói cặn kẽ vị trí của mình, rồi nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.
Mười phút sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đầu hẻm. Cửa sau xe mở ra, một bóng người mảnh khảnh, mặc chiếc áo măng tô màu đen cất bước xuống xe, trong tay cầm một cái điện thoại hiển thị cuộc gọi đang được thực hiện, nhẹ nhàng dẫm lên vũng tuyết tan bẩn thỉu nơi đầu hẻm, rồi dừng bước trước Thời Tiến nằm sõng soài trên mặt đất.
Cạch.
Hắn ta giẫm lên chiếc điện thoại đã tuột khỏi tay Thời Tiến, rồi khom lưng, vươn tay sờ vào khuôn mặt tái nhợt của Thời Tiến. Ngón tay thon dài chạm nhẹ lên nốt ruồi đen nhỏ trên mũi Thời Tiến, một lúc lâu sau, hắn ta nghiêng người nâng Thời Tiến lên.
Nhóc Chết sợ đến sắp chết máy. Nó không dám tin nhìn gương mặt người nọ, rồi lại không dám tin nhìn thanh tiến độ đã giảm xuống 700 của Thời Tiến nay lại tăng đột ngột lên 800, cuối cùng nó liếc sang chiếc điện thoại đã báo hỏng của Thời Tiến, khóc không ra nước mắt, khổ sở đến độ muốn khởi động bản thân lần nữa. Nó kìm nén tiếng khóc, gọi to: "Tiến Tiến à, Tiến Tiến ơi, mau tỉnh lại... Hình như cậu gọi lộn người rồi... Cậu mau tỉnh lại đi, thanh tiến độ cậu vất vả lắm mới tẩy được tăng trở lại rồi kìa... Tiến Tiến ơi hu hu hu..."
Một bên khác, Liêm Quân từ đầu đến cuối lo lắng không thôi gọi cho Thời Tiến, nhưng lại phát hiện đối phương luôn trong tình trạng máy bận. Hàng lông mày chau lại, lòng anh càng bất an hơn, anh đổi sang gọi cho câu lạc bộ, sai người đi xem Thời Tiến đang làm gì.
Mấy phút sau, phía câu lạc bộ gọi lại, nói rằng bọn họ đã lật tung cả sáu tầng, nhưng không thấy bóng dáng Thời Tiến đâu. Thời Tiến biến mất rồi.
Sắc mặt Liêm Quân thoắt cái tối sầm, trong đầu anh hiện lên động tác ném đồ của người mặc đồ gấu nọ, càng nghĩ càng thấy quen mắt, bèn cúp điện thoại ra lệnh: "Quái Nhất, quay lại khu chung cư Đoàn Kết. Thời Tiến không ở câu lạc bộ, người mặc đồ gấu xuất hiện đột ngột kia rất có thể là cậu ta hóa trang thành."
Mọi người nghe vậy lấy làm kinh ngạc, Quái Nhị bật thốt hỏi: "Gì cơ?! Đó là Thời Tiến á?"
Quái Nhất cau mày, lập tức đổi hướng, lái xe hướng quay lại khu chung cư Đoàn Kết.
Lúc bọn họ chạy để cổng khu, người của chính phủ đã dọn sạch hiện trường. Thành viên của Hoa hồng đen lọt lưới hơn nửa, mặt đường rải rác những pháo hoa, bánh kẹo và xác bóng bay, thoang thoảng dư âm của trận cuồng hoan.
Người phụ trách của chính phủ phát hiện Liêm Quân lái xe quay lại, vội tiến đến đón, lấy làm lạ hỏi: "Ngài Liêm, sao ngài quay lại thế? Ngài yên tâm, người của Hoa hồng đen đã bị bắt cả rồi, người của ngài cũng không có ai bị thương vong."
Liêm Quân hỏi thẳng thừng: "Người mặc đồ gấu hỗ trợ kia đâu rồi?"
"Người mặc đồ gấu? Người đó đi rồi, đấy không phải là người phía ngài phát tới để gây nhiễu kẻ địch ư? Lúc trận chiến bắt đầu, tôi đã nghe theo lời dặn của ngài, sai người hỗ trợ giúp người đó rời khỏi đây rồi." Người phụ trách trả lời, không hiểu tại sao sắc mặt của Liêm Quân lại khó coi đến vậy.
Quái Tam nghiêm mặt nói: "Chúng tôi cử ba người tới gây nhiễu kẻ địch, một là 'lao công' đang tiếp cận cổng khu từ tòa nhà phía bên kia đường, một là người trước đó đột nhập điều tra tình hình bên trong khu chung cư, khi ấy đang chuẩn quay ra cổng, vờ làm 'người giao hàng' và 'thợ sửa ống nước' chờ thời cơ tóm gọn mấy tên Hoa hồng đen đang mai phục, cuối cùng là người đột nhập vào những nơi có khả năng bắn tỉa, không có kẻ mặc đồ gấu kia."
Người phụ trách nghe vậy đâm ra bối rối, nói: "Nhưng chẳng phải sau đó ngài dặn cử người bảo vệ người đó ư? Tôi còn tưởng đó là người bên các ngài, nên phái người yểm trợ người đó rút lui rồi. Dù gì đi nữa thì người của Hoa hồng đen đều ở đây cả, người đó đã rời xa chiến trường chắc hẳn đã an toàn rồi."
Quái Nhất nghe thế, mặt mày liền đen thui. Bảo vệ với yểm trợ rút lui đồng nghĩa với nhau à? Lại còn rời xa chiến trường là an toàn. Phạm vi tấn công của bắn tỉa có thể lớn cũng có thể nhỏ, tùy tiện giới hạn phạm vi chiến trường quả đúng là ngu xuẩn!
"Lái xe, tìm dọc con đường này." Liêm Quân không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào với người phụ trách, trầm giọng ra lệnh.
Quái Nhất lập tức khởi động xe, bắt đầu tìm kiếm dấu vết dọc đường. Quái Tam cũng bắt đầu điều người đi tìm gấu.
Năm phút sau, ô tô dừng bên chiếc xe ba gác nằm chỏng kềnh cuối con đường. Quái Nhị mở cửa bước xuống, lật ngược chiếc xe lên, phát hiện một chiếc ra ba lô chứa đồ linh tinh. Anh ta quay về phía những người trong xe, vẻ mặt khó coi: "Đây là cặp của Thời Tiến, tôi từng đi mua cùng cậu ta."
Cho nên con gấu ấy thật sự là Thời Tiến.
"Tất cả những kẻ bắn tỉa được Hoa hồng đen sắp xếp đã bị bắt, phạm vi tấn công của một kẻ trong đó trùng hợp bao gồm cả khu vực này." Quái Tam ngắt cuộc gọi thuộc hạ gọi tới, nói cho Liêm Quân tin tức mình vừa biết được.
Nét mặt Liêm Quân căng ra, anh nói: "Tất cả xuống xe, tìm người."
Vết đạn, rác rưởi ngập ngụa bay lất phất, cái đầu gấu rối lăn lóc trong xó... Đồ đạc được tìm ra càng nhiều, trái tim của mọi người càng nặng nề. Mãi đến khi Quái Cửu phát hiện bộ đồ gấu nhuốm máu cạnh thùng rác trong con hẻm, vẻ mặt của mọi người mới hoàn toàn thay đổi.
"Trên đồ có máu, Thời Tiến bị thương. Xem vị trí, hẳn là vai trúng đạn." Quái Nhất đưa bộ đồ cho Liêm Quân.
Liêm Quân nhận lấy. Không biết có phải vì rét hay không, sắc mặt anh tái nhợt đến đáng sợ. Anh sờ sờ vết máu dính trên bộ đồ gấu, đoạn tự trượt xe lăn men theo con hẻm một đoạn, rồi dừng trước Quái Nhị đang Tiến trong tìm kiếm manh mối.
Quái Nhị đạp cong sợi dây câu nằm chắn giữa đường, tiến lên phía trước vài bước, nhặt một chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình lên, quay đầu nhìn về phía Liêm Quân, nói: "Là điện thoại của Thời Tiến. Từ đầu kia của hẻm có dấu chân của đàn ông kéo dài đến đây, chắc hẳn Thời Tiến bị ai đó mang đi rồi."
Liêm Quân nhìn chằm chằm vết máu trộn lẫn với nước bẩn trên mặt đất cách đó không xa, ánh mắt tối tăm, giọng dằn lại như rít qua kẻ răng: "Tìm! Khôi phục nhật ký cuộc gọi của Thời Tiến, xem lần cuối cậu ấy gọi cho ai!"
...
Thời Tiến tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Đầu óc mê man không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, mí mắt chật vật hé mở, hắn loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang ngồi bên giường, thế rồi khổ não nhắm tịt hai mắt lại. Không, hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy thêm lần thứ ba nữa, bởi hắn luôn cảm thấy phía sau cảnh tượng như thế này không bao giờ là chuyện tốt.
Sự thật chứng minh, trực giác của hắn chuẩn siêu cấp vô địch.
Nhóc Chết phát hiện hắn đã tỉnh, vội vàng cất giọng: "Tiến Tiến, người ngồi bên cạnh cậu chính là anh năm nhà họ Thời - Lê Cửu Tranh. Hắn cứu cậu, nhưng hình như hắn cũng rất muốn giết cậu. Thanh tiến độ của cậu vốn đã hạ xuống 700, song sau khi bị hắn đưa đi liền tăng lên tới 800. Hiện tại cậu đang ở một phòng khám tư nhân gần trường đại học thành phố B. Chủ phòng khám là đàn anh của Lê Cửu Tranh, anh ta và Lê Cửu Tranh cùng nhau giúp cậu lấy đạn, xử lý vết thương. Bây giờ trong phòng khám chỉ có cậu và Lê Cửu Tranh. Lê Cửu Tranh còn tịch thu đồ đạc riêng tư trên người cậu, không biết ném đi đâu rồi."
Lê Cửu Tranh? Tại sao là Lê Cửu Tranh? Không phải hắn gọi cho Liêm Quân cầu cứu sao?
Thời Tiến mơ mơ màng màng, thế rồi mắt bỗng bừng mở, lập tức đối mặt với con dao giải phẫu của Lê Cửu Tranh, mũi dao đang chĩa thẳng vào con mắt của hắn.
Hắn hít lấy một hơi, sợ thiếu điều ngất đi, vô thức muốn ngửa ra sau, nhưng đằng sau lại là ván giường, biết ngửa đi đâu nữa.
"Quả nhiên đã tỉnh."
Một giọng nói trầm thấp êm ái, lại chẳng chứa chút cảm xúc nào vang lên từ bên cạnh. Ngay sau đó, con dao lửng lờ trước mắt Thời Tiến rời đi.
Thời Tiến thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, trái tim dộng thình thình như giã gạo. Hắn cứng nhắc quay đầu, nhìn về phía người bên giường.
Thân là con trai của Thời Hành Thụy, diện mạo Lê Cửu Tranh hiển nhiên cũng không hề tầm thường.
Khác với vẻ đứng đắn đường hoàng của anh cả, nét quyến rũ của anh ba, sự sắc bén của anh tư, gương mặt của anh năm Lê Cửu Tranh thiên về lạnh lùng trong trẻo, gò má thanh thoát, lông mi dài mượt, đuôi mắt hơi rủ xuống, sống mũi thẳng, môi nhạt màu, khi cụp mắt không nhìn ai không nói gì sẽ tạo cho người ta ảo giác rằng đấy là mỹ nhân ưu sầu. Nhưng ảo giác chỉ là ảo giác, một khi Lê Cửu Tranh giương mắt nhìn ai đó, người bị nhìn sẽ nhanh chóng nhận ra người này không dễ chọc. Cảm giác lạnh nhạt xa cách không bao giờ tan đi trong ánh mắt của hắn ta không phải thứ mà một người yếu đuối u buồn sẽ có được.
Lê Cửu Tranh không hề ưu sầu, ngược lại, hắn ta chỉ khiến người khác ưu sầu, chẳng hạn như Thời Tiến lúc này.
Đấy là một gian phòng bệnh nhỏ ngăn cách bằng những tấm rèm, Thời Tiến nằm trên giường, Lê Cửu Tranh mặc áo blouse ngồi bên cạnh. Trong phòng chỉ mở một cái đèn, ánh đèn trắng nhợt tù mù, kéo dài cái bóng Lê Cửu Tranh, cũng khiến cho nét mặt của Lê Cửu Tranh nhạt nhòa đi.
Thời Tiến khó khăn đánh ực một cái, kìm nén cảm giác hoảng hốt khi đối mặt với ánh mắt dường như không chứa bất cứ cảm xúc nào của Lê Cửu Tranh. Hắn thận trọng liếc sang dao giải phẫu trong tay hắn ta, nặn ra một nụ cười cứng nhắc, nói: "Anh... anh năm, là anh đã cứu em phải không? Cảm ơn anh."
"Giọng nói lại không thay đổi." Lê Cửu Tranh mở miệng, âm thanh lửng lờ trong không trung, mang theo chút hơi lạnh. Ánh mắt hắn ta tối đi, toát ra vẻ quái lạ từng khiến nguyên chủ hiểu lầm vô số lần, giọng điệu như ẩn chứa điều gì đó, "Thời Tiến, sao mày lại gầy đi..."
Thời Tiến nín thinh. Câu này sao mà nghe quen tai thế.
Nhóc Chết sợ muốn đứng máy: "Lại tăng rồi! Thanh tiến độ tăng lên tới 850 rồi, Tiến Tiến ơi!"
Má nó chứ! Tên Lê Cửu Tranh này đích thị muốn giết nguyên chủ! Sát ý lại rất nồng nặc là đằng khác!
Tim Thời Tiến lập tức giật thót lên tận cuống họng. Thoáng thấy chữ Phúc dán trên cửa sổ, đầu hắn bỗng nảy số, hắn vội nói: "Chỉ... chỉ là em chưa thích nghi với môi trường mới thôi! Sau khi về nước chưa quen được với môi trường ở đây nên mới gầy đi. Chẳng phải sắp đến tết rồi đấy sao, em ăn nhiều tí là mập lên ngay, vả lại vả lại... anh năm này, tết nhất rồi, sao anh lại một thân một mình ở thành phố B thế? Anh về đây khi nào vậy? Không về thăm người nhà à? Anh ở đây một mình, người nhà chắc lo lắng lắm nhỉ."
"900 rồi, Tiến Tiến! Hơi thở của hắn hình như đáng sợ hơn thì phải." Nhóc Chết run lẩy bẩy.
Thời Tiến nghẹn họng, không rõ mình lại nói câu nào chọt trúng sát tâm của Lê Cửu Tranh, thế là không dám nói lung tung nữa. Ngay lúc hắn đang suy nghĩ nên làm gì để cứu vãn tình hình, Lê Cửu Tranh bất thình lình đứng dậy, đi tới chỗ tủ đầu giường, đặt con dao xuống, tiếp đó cầm ống tiêm lên, bơm thuốc vào rồi quay người lại, nắm chặt cánh tay đã mất cảm giác của Thời Tiến, tiêm thuốc vào.
Thời Tiến trợn mắt đến mức sắp lồi ra. Hắn toan giãy dụa, song cơ thể lại không cử động được.
"Không... không phải tao sắp chết đấy chứ..." Thời Tiến run rẩy đoán già đoán non trong lòng.
Nhóc Chết cũng sắp bật khóc đến nơi: "Tôi chỉ có thể cố hết sức giúp cậu áp chế phần nào dược tính thôi. Tiến Tiến gắng lên, thanh tiến độ vẫn ở mức 900 không nhúc nhích, chắc thứ thuốc này không nguy hiểm đâu."
"Nhưng Lê Cửu Tranh rất nguy hiểm đó." Thời Tiến vô cùng khó chịu.
Nước thuốc lành lạnh truyền vào cơ thể, Thời Tiến kinh hãi nhận ra mình chợt dần dần thấy buồn ngủ, đôi mắt khép lại không kiểm soát được.
"Mày ồn ào quá." Trong tầm nhìn đang nhòe đi, gương mặt Lê Cửu Tranh chậm rãi kề sát lại, ngay sau đó gò má của hắn như bị chạm vào, tiếp theo là phần cổ yếu ớt, "Anh đã muốn tránh xa mày, cớ sao mày cứ chủ động tiếp cận..."
Thực chất Thời Tiến không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn cố mở to, môi khép mở, tiếng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: "Anh... Em đã làm sai điều gì..."
Bàn tay đặt trên cổ thoáng khựng lại, sau đó từ từ rụt về, đổi hướng sang che lên mắt hắn.
"Đừng nhìn anh." Giọng Lê Cửu Tranh nhỏ đi, lưng hơi khom, như bị một thứ đồ vô hình đè nặng, "Mày không sai... Chỉ là mày không nên sinh ra trên cõi đời này."
...
Tại câu lạc bộ, Liêm Quân đã lấy được nhật kí cuộc gọi của Thời Tiến. Hàng lông mày của anh nhíu chặt khi nhìn đến cuộc gọi cuối cùng, thế rồi anh tức tốc gọi điện thoại cho Thời Vĩ Sùng.
Thời Vĩ Sùng chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, vừa vào cửa đã gấp gáp nói: "Anh nói Tiểu Tiến mất tích là có ý gì? Trước đó nó còn trả lời tin nhắn chúc tết của tôi, sao đột nhiên lại mất tích?"
"Do tôi sơ suất." Liêm Quân không cảm xúc cất lời, đưa danh sách cuộc trò chuyện qua, "Việc đó sau này tôi sẽ cho anh một câu trả lời. Bây giờ, tôi cần anh gọi một cuộc điện thoại."
...
Khi tỉnh dậy lần nữa, Thời Tiến phát hiện mình đang ở trên xe, Lê Cửu Tranh ngồi bên cạnh, giọng nói của hắn ta đang vang lên lúc rõ lúc không.
"Xin lỗi, tối qua trước khi ngủ tắt điện thoại... Hả? À, đúng là nó có gọi điện thoại cho em, nhưng sau khi nghe máy nó mãi chẳng lên tiếng, nên em để điện thoại qua một bên rồi tiếp tục làm việc khác, không biết nó cúp máy khi nào nữa... Đúng, em vẫn đang ở Thành Đô... Nó cũng gửi tin nhắn chúc tết cho em, chắc là ấn nhầm số... Vâng, có thời gian thì gặp nhau... Nó gặp chuyện à?"
"Chút việc ấy mà, em đừng lo."
Là tiếng của Thời Vĩ Sùng!
Thời Tiến thoắt cái bừng tỉnh, vô thức muốn kêu cứu, nhưng kết quả miệng vừa há ra đã bị Lê Cửu Tranh nhanh tay che lại.
"Thế à... Có tin gì thì báo cho em một tiếng, sau khi ba qua đời em chưa gặp lại nó. Vậy nhé, cúp đây." Lê Cửu Tranh cúp máy, dời bàn tay đang che miệng Thời Tiến đi.
Thời Tiến cất tiếng hỏi: "Anh năm, anh muốn làm gì? Tại sao không nói với anh cả em đang ở với anh?"
"Mang mày đến một nơi trước đã." Lê Cửu Tranh tựa lưng vào ghế, gương mặt mang vẻ uể oải, đoạn thốt ra một câu khó hiểu, "Có lẽ đây chính là ý trời."
Thời Tiến tiếp tục hỏi: "Ý trời gì cơ?"
"Đừng nói nữa." Lê Cửu Tranh không nhìn hắn, nhắm hai mắt lại, "Ồn quá, anh không muốn tiêm thêm một mũi cho mày đâu."
Thời Tiến cũng không muốn mơ hồ mất ý thức lần nữa, nghe vậy quyết đoán ngậm miệng. Hắn quay đầu quan sát tình hình chung quanh, nhận ra trời đã sáng từ lúc nào, mà chiếc xe chở hắn đang phóng nhang trên một đoạn đường không biết tên.
"Đây là đâu?" Hắn hỏi nhóc Chết trong đầu.
Nhóc Chết vội trả lời: "Chúng ta đã ra khỏi thành phố B, hiện tại đang hướng về thành phố L. Hình như Lê Cửu Tranh chuẩn bị mang cậu trở về Thành Đô."
Về Thành Đô?
Thời Tiến cau mày, dời mắt khỏi cửa sổ, hướng về tài xế nơi ghế lái.
Tài xế là một người đàn ông trung niên vóc dáng tầm trung, mặt mũi hiền lành, trùng hợp lúc này cũng đang quan sát Thời Tiến qua kính chiếu hậu. Bắt gặp ánh mắt của hắn, người nó thoạt tiên ngẩn ra, sau đó tức tốc dời mắt đi, chuyên tâm lái xe.
"Ờm, chú là..." Thời Tiến thử bắt chuyện.
Tài xế thẳng thắn kéo tấm chắn giữa hai hàng ghế lên, ý tứ từ chối trò chuyện hết sức rõ ràng.
Thời Tiến: "..." Ông bác tài này trông cũng hiền lành, sao tính tình cứng nhắc thế.
Hắn phẫn nộ nín miệng, ngảonh đầu nhìn sang Lê Cửu Tranh.
Lê Cửu Tranh tựa lưng vào ghế không cựa quậy, như đang ngủ. Ánh nắng tràn vào từ cửa sổ khiến cho gò má hắn ta mềm mại hơn, tạo ảo giác yếu ớt ưu sầu.
Rất rõ ràng, quý ngài này cũng không muốn trò chuyện.
Thời Tiến thu mắt về, thử cử động chân, có cảm giác, rồi cử động cơ thể, cơn đau liền ập đến. Vết thương trên bả vai đang mạnh mẽ khẳng định sự tồn tại của mình. Có thể thấy đau, chứng tỏ hắn đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.
Tình huống không tính là quá tệ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, phát rầu tựa mình vào ghế. Tuy đã khôi phục quyền kiểm soát cơ thể, song bây giờ hắn lại đang trong trạng thái nửa tàn phế, đoán chừng đánh không lại Lê Cửu Tranh cộng với một tài xế, tìm cơ hội đào tẩu.
Xem ra phải dùng trí.
Hơn nữa, xét từ cú điện thoại vừa rồi của Lê Cửu Tranh, chắc mẩm Thời Vĩ Sùng đã biết chuyện hắn mất tích, phần lớn là do Liêm Quân báo cho.
"Chuyến này toi rồi..." Hắn thầm thở dài, không thiết sống tựa lưng vào ghế, "Chắc hẳn bây giờ Liêm Quân giận muốn giết tao đi được. Tao không chỉ không vâng lệnh anh ta ở lại câu lạc bộ, còn cầu cứu lộn người..."
Nhóc Chết vừa vội vừa lo, nói: "Tiến Tiến, sát ý của Lê Cửu Tranh đối với cậu là thật. Thành Đô là địa bàn của hắn, bệnh viện tư của hắn mới mở ở đó, một khi cậu bước vào, có thể sẽ rất khó đi ra."
"Tao biết." Thời Tiến thở dài, lại quay đầu nhìn Lê Cửu Tranh, nói, "Tao sẽ tìm cơ hội gửi tin đi... Tùy cơ ứng biến thôi. Trong truyện, Lê Cửu Tranh quan sát nguyên chủ lâu như vậy mà không thực sự ra tay, hiện tại chúng ta không phải không có cơ hội. Hơn nữa, Lê Cửu Tranh dù gì cũng không phải kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, lúc hắn đưa tao đi chắc chắn sẽ để lại rất nhiều manh mối. Lúc này Liêm Quân phân nửa đã tra ra hắn rồi. Cố gắng câu giờ đi, chỉ cần chống đỡ tới khi Liêm Quân đến, chúng ta sẽ an toàn."
Nhóc Chết khẽ đáp lại một tiếng, nhìn thanh tiến độ đứng im ở mức 900, thầm mong Liêm Quân có thể nghi ngờ Lê Cửu Tranh càng sớm càng tốt, từ đó mau chóng tra xét.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]