Ba người tìm một chỗ trong góc hội trường ngồi xuống, mấy cô gái vừa thấy Vũ Văn Tú tiến vào liền chạy lại, vì nhóm trưởng Sở Phàm là nam sinh cho nên nữ hài tử trong nhóm xem Vũ Văn Tú như Thiên Lôi, bảo đâu đánh đó, các cô nhóc nhìn thấy Vũ Văn Tuần cùng Thanh Ti, trong mắt nhất thời tràn ngập sao sáng. Thiên a, sao lại đẹp trai như vậy? Còn nam sinh diệu dàng sáng sủa bên cạnh hắn? Chắc là nam sinh mà phải không? Chính là mái tóc kia thật sự rất đẹp nha, cả làn da cũng rất tuyệt … “Đây là anh hai và em họ của tớ, dẫn bọn họ đến để lấy chút khí thế”. Thấy Vũ Văn Tuần dáng vẻ bất phàm, Thanh Ti ôn nhã động lòng người, nhóm con gái không khỏi nổi lên hảo cảm, đều chạy lại báo danh báo tánh, còn không quên trách móc Vũ Văn Tú giấu của riêng, người đẹp như thế cũng tiếc không chịu mang ra. Sở Phàm cũng đã đi tới, cậu ta cùng Vũ Văn Tuần giới thiệu xong thì đối Vũ Văn Tú nói: “Bên Tần Dao hình như có mời Lâm Tiêu tới, hắn thì chơi cổ cầm là hay nhất, các cậu có luyện tập tốt hết chưa?” Tần Dao là người đứng đầu khoa âm nhạc, câu lạc bộ âm nhạc mà cô ta dẫn dắt luôn luôn phân tranh cao thấp với bên của Sở Phàm, mà Lâm Tiêu lại là nhân tài của học viện âm nhạc, thường xuyên đại diện trường tham gia các cuộc thi và các buổi biểu diễn, có cao thủ như hắn lên sân khấu, bọn họ bên này phần thắng chẳng còn bao nhiêu, ngoại trừ Vũ Văn Tú có thể chơi cổ cầm, những người khác đều chuyên về nhạc cụ Tây Dương, cũng chưa tính đến việc biểu diễn hay hay dở, chỉ bằng việc người ta là tinh hoa dân tộc trong lĩnh vực cổ nhạc, khí thế đó đã đủ đem bọn họ đè cho dẹp lép. “Cũng chưa biết Lâm Tiêu là có thực sự đến hay không đâu? Hơn nữa đàn violon và kèn saxophone của chúng ta cũng không tệ a.” “Nhất định sẽ đến, nghe nói gần đây Tân Dao và Lâm Tiêu rất thân thiết, nói là dĩ cầm hội hữu*, bất quá mọi người đều nói thật ra là Tần Dao đang theo đuổi Lâm Tiêu.” *dĩ cầm hội hữu: lấy cầm kết bạn Nghe xong mấy tin đồn của mọi người, Vũ Văn Tú cười nói: “Đàn cổ của ông nội tớ cũng có mang đến đấy, Lâm Tiêu nếu thực sự đến, tớ liền cùng tên đó song tấu.” Vũ Văn Tuần nghe thấy, trong bụng không khỏi cười thầm, Lâm Tiêu từng nhiều lần xuất ngoại biểu diễn, còn thường xuyên xuất hiện trên ti vi, cầm kĩ của hắn hiển nhiên là cao siêu, đứa em gái này của mình khả năng thế nào hắn chẳng lẽ còn không biết, bằng nó mà dám cùng người ta hợp tấu? Ai, cái này mà là hội giao lưu cái nỗi gì, rõ ràng là đấu đá hơn thua, sớm biết đã không đem Thanh Ti tới nơi chướng khí mù mịt này. Nhìn đến Thanh Ti bên cạnh, cậu nghe đàn tới vui vẻ phấn khởi, điểm tâm đặt trước mặt đụng cũng không có đụng vào, ngay cả nhóm con gái chào hỏi cậu cậu cũng không đáp lại, Vũ Văn Tuần có chút giật mình, đứa nhỏ này không phải là yêu thích âm nhạc chứ? Nhưng thật ra bản thân cũng thật sơ suất, sau này sẽ mua cho cậu vài loại nhạc cụ, để cậu có thể chơi chúng cho đỡ buồn. Di động đổ chuông, Vũ Văn tuần bắt máy, giao cho em gái trông chừng Thanh Ti xong liền bước nhanh ra khỏi hội trường, ai ngờ hắn vừa mới đi thì Vũ Văn Tú đã bị người ta kêu đi sắp xếp mấy chuyện quan hệ hữu nghị, thế là nhiệm vụ trông coi Thanh Ti liền được cô quăng cho Sở Phàm. Một khúc địch kết thúc, Thanh Ti phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện anh em Vũ Văn Tuần đã chẳng còn bóng dáng, bên cạnh có rất nhiều người xa lạ, điều này làm cậu có chút kinh hoảng, may là bạn bè của Vũ Văn Tú đều hoạt bát hướng ngoại, các cô nhóc chủ động tự giới thiệu với Thanh Ti tự giới thiệu, vừa rồi từ chỗ Vũ Văn Tú nghe nói dây thanh quản của Thanh Ti có vấn đề, cho nên ánh mắt nhìn cậu đều mang theo vài phần tiếc nuối. Nhiệt tình của mọi người nhanh chóng làm cho Thanh Ti bình tĩnh lại, cậu lấy giấy bút ra cùng mọi người nói chuyện, trong khoảng thời gian này chữ viết của cậu đã luyện được khá tốt, coi như đủ để ứng phó với thất chủy bát thiệt* của mọi người. * thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là nói chuyện rôm rả, liên tục, dạng dạng thế Tiếp theo trên đài vang lên tiếng violon uyển chuyển du dương, là phần biểu diễn của Tần Dao, cô gái này ở lĩnh vực violon quả thật rất có tài, bất quá Thanh Ti đối với nhạc cụ Tây Dương không ham thích lắm, cậu liền đem chú ý chuyển đến đồ ăn, mấy cô nhóc thấy cậu gầy yếu, liền đem các loại điểm tâm làm từ bơ để hết trước mặt cậu. Một đám con gái vây quanh Thanh Ti líu ríu nói chuyện không ngừng, tự nhiên rất thu hút, Tần Dao ở trên đài kéo violon thấy tình cảnh như vậy, trong lòng tràn đầy lửa giận, một khúc đàn xong cô ta liền bước tới. Sau khi nghe Sở Phàm giới thiệu xong, Tần Dao cao thấp đánh giá Thanh Ti, không thể không thừa nhận người này tuấn nhã, nhưng lại càng làm cô không phục chính là Vũ Văn Tú dù làm gì cũng đều tốt hơn cô, đến ngay cả diễn tấu violon cũng ngang ngửa cô, thứ duy nhất mà cô thắng được chỉ có dung mạo, vậy mà hôm nay Vũ Văn Tú lại tìm đến đây hai người tướng mạo dễ nhìn, lập tức đem ánh mắt của mọi người cướp mất. “A? Chưa từng nghe qua Vũ Văn Tú còn có một đứa em họ ngay cả nói cũng không thể nói, cư nhiên ăn ngon như thế nhỉ, chúng tôi tổ chức là lễ hội giao lưu âm nhạc, không phải đại hội ẩm thực!” Nghe Tần Dao châm chọc, Thanh Ti ngượng ngùng buông cái dĩa đang cầm trong tay, trước mặt cậu còn bốn năm cái dĩa nhỏ khác, hình như ăn thực sự rất nhiều a. Tần Dao còn định nói thêm, chợt nghe ngoài hội trường có chút ồn ào, gặp Lâm Tiêu đi vào, Tần Dao vội chạy lại đón hắn, ôm lấy cánh tay hắn, cùng hắn đi vào hội trường, miệng lại giận dỗi nói: “Anh đến trễ” Nếu nói Tần Dao là mỹ nhân trong mỹ nhân, vậy Lâm Tiêu đứng bên cạnh cô tuyệt đối có thể tạo thành một đôi đẹp mắt nhất, mọi người chỉ thấy trước mắt sáng ngời, lập tức bị Lâm Tiêu hấp dẫn, có thể là vì ở trong giới cổ nhạc quá lâu đã khiến người thanh niên chỉ vừa hai mươi này mang theo một loại khí chất cô độc lại phong nhã, vai phải của hắn đem cầm bộ*, hướng mọi người gật đầu chào lại. * Cầm bộ: cái vỏ để bao cây đàn lại Vũ Văn Tú chạy lại, ghé vào tai Thanh Ti nói: “Cậu ta tên Lâm Tiêu, học âm nhạc, là một tay hảo cầm.” Sớm đã nhìn thấy cổ cầm trên vai Lâm Tiêu, Thanh Ti liền nhớ đến cây Trường Phong cũng từng chưa bao giờ rời khỏi cậu, tay liền có chút ngứa ngáy, cậu nhìn chằm chằm vào cầm bộ kia, rất muốn chạy đến sờ sờ một tí. Vũ Văn Tuần lúc này vội vàng chạy về. Điện thoại là Vũ Văn Tranh gọi, dài dòng vòng vo nói hết nửa ngày, Vũ Văn Tuần lo cho ThanhTi, vất vả lắm mới cúp điện thoại được, vừa mới tiến vào đã phát hiện không khí hội trường vô cùng náo nhiệt, đôi tuấn nam mỹ nữ kia đã vào đến trung tâm hội trường, mà cái làm hắn tức giận chính là ánh mắt Thanh Ti từ đầu đến cưới luôn chăm chú vào Lâm Tiêu, trong mắt hào quang rạng rỡ, hắn thế nhưng chưa bao giờ thấy Thanh Ti có loại nhãn thần nóng bỏng như vậy. Chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? Ý nghĩ này vừa vụt qua làm Vũ Văn Tuần bước nhanh tiến đến, dắt tay Thanh Ti, dùng sức siết một chút. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Tiêu, không ai nhìn thấy hành động mờ ám của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti lại bị sự đau đớn bất ngờ làm cho tỉnh người lại, lúc này mới nhìn đến sắc mặt âm trầm của Vũ Văn Tuần. “Chúng ta trở về!” Biết tính tình của Cung chủ, Thanh Ti không dám phản bác, cậu có chút lưu luyến nhìn Lâm Tiêu đem cổ cầm lấy ra khỏi cầm bộ, đặt lên trên chiếc cầm kỉ sớm được chuẩn bị, đó là một chiếc cổ cầm chế từ đồng mộc*, bởi vì cách nhau không xa, cậu có thể nhìn rõ một đoạn vân hoa mai trên mặt cổ cầm. *Đồng mộc: gỗ cây ngô đồng/cây trẩu Thanh Ti là một người biết xem cầm, lập tức hiểu được cổ cầm này tất đã trăm năm tuổi, chỉ có sự rung động do được diễn tấu trong một thời gian dài mới khiến mặt cầm xuất hiện các đoạn vân như vậy, cầm đó sẽ không chỉ quí báu, hơn nữa âm sắc thấu triệt, không nghĩ đến ở trong này lại có thể nhìn thấy người sở hữu một cây cổ cầm như thế, ánh mắt Thanh Ti lại sáng lên. “Nhìn đến xuất thần như vậy!” Lần đầu gặp Thanh Ti dám đối với lời nói của hắn ngoảnh mặt làm ngơ, Vũ Văn Tuần cuối cùng nhịn không được hừ mạnh một tiếng, nói ra câu giận dỗi. Tình tự oán giận truyền đến tai Thanh Ti, cậu ngạc nhiên nhìn về phía Vũ Văn Tuần. Cung chủ hình như đang ghen, chẳng lẽ nghĩ cậu … Không phải a, cậu làm sao dám … Nghĩ đến bộ dáng không được tự nhiên của Vũ Văn Tuần, Thanh Ti đột nhiên có chút buồn cười, cậu vội lắc lắc ống tay áo của Vũ Văn Tuần, bắt lấy tay hắn, viết nhanh một câu- [Tôi đang nhìn cây cổ cầm kia]. Cổ cầm? Nhìn thấy Thanh Ti chỉ cây đàn mà hướng mình dùng sức gật đầu, Vũ Văn Tuần liền ách nhiên thất tiếu*. * Ách nhiên thất tiếu: á khẩu không cười nổi. Hắn thật là hồ đồ mà, cư nhiên đi ghen tuông với một cây đàn. “Cậu muốn nghe hắn đánh đàn?” Thanh Ti gật gật đầu, thấy sắc mặt Vũ Văn Tuần dịu xuống, liền biết hắn đã đồng ý, ở trên lòng bàn tay hắn viết- [cảm ơn]. Bàn tay viết chữ lập tức bị người nọ gắt gao nắm lấy, Thanh Ti giãy không ra, cũng mặc kệ hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]