Hóa ra đây là đệ tam quan. Như Hằng tỉnh ngộ.
“Vù vù”, tên bay như mưa rải xuống khiến lòng người chấn động. Nàng hạ thủ quá nhanh, thậm chí không cho y cả cơ hội biện bạch.
Y phất tay rồi phi thân, bao nhiêu thiết tiễn bay ra đều thu hết vào ống tay y. Bàn ghế di động ầm ầm, cơ hồi y bị dồn vào chân tường, không thể ứng phó nổi, vội lên tiếng: “Thu tiểu thư, nghe tại hạ một lời”. Rồivội tung mình nhảy lướt ra một trượng, mở nón.
“Đệ tử pháp hiệu Như Hằng, đến đây không phải cầu thân, xuất thủ lỗmãng, mong thí chủ bỏ quá cho”. Gương mặt nàng trắng nhợt như cả nămtrời chưa thấy ánh nắng.
Nàng ngây người, không nhận ra y, bèn lắc đầu dừng cơ quan lại, hỏi với vẻ thất vọng: “Hóa ra công tử là người xuất gia?”
“Như Hằng không hề cố ý hí lộng thí chủ, chỉ muốn xin thí chủ tha cho mấy người đó”.
“Bỏ qua cho họ? Họ đều tự nguyện đến, ai nấy có tay có chân, không biết chạy sao?”
“Chỉ là thí chủ hạ thủ quá độc ác...”
“Công tử tưởng ai đến đây cũng là anh hùng hảo hán?” Nàng nhìn y chằmchằm, rít lên: “Ai nấy đều tham luyến mỹ sắc tài phú, là bại loại trêngiang hồ”. Nàng quăng từng tấm danh thiếp ra, rỉa rói: “Cả những hiệp sỹ nổi danh lấy vợ nhiều năm cũng đến cầu thân, không phải lòng lang dạsói thì là cái gì? Quan phủ không bắt được chúng, đại anh hùng đại nhânvật lại không thèm giết đến chúng, tiểu nữ đành bày ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti-yeu-nhieu/2405567/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.