“Ngươi... dùng độc?” Gã lùn ôm ngực, há miệng thổ huyết, gã cao địnhxoay đao lại, chợt buông tay quỳ xuống đấy, chỉ vào Thái Hành Sơn Yêu,không nói thành lời.
“Hừ, đã nói lão tử ác danh đầy mình, các ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì!” Thái Hành Sơn Yêu nhổ nước bọt: “Nếu không phải lão tử nhanh tay chắcđã bị các ngươi giải quyết rồi”.
Hai người nằm dưới đât liên tục quằn quại như con trùng giãy chết, thống khổ vô cùng. “Giải dược...” Cả hai dùng chút khí lực sau cùng gào lên,Thái Hành Sơn Yêu tung ra hai cước, “bốp, bốp”, cả hai nằm im.
Thái Hành Sơn Yêu cắm cây thương xuống, cười ám muội về phía xa xăm: “Mỹ nhân đừng vội, ta đến đây”.
Ngữ khí này không hiểu sao lại khiến Như Hằng đau lòng, y vô thanh vôtức bám theo hung thủ như bóng với hình. Nếu không vì người xuất giakhông được phạm giới, y cũng muốn xuất thủ giáo huấn tên tiểu nhân coimạng người như cỏ rác này, thật tội quá tội quá. Y định mai táng Song hổ nhưng sợ Thu gia xảy ra chuyện nên đi theo xem ngọn nguồn thế nào.
Y nhớ lại chuyện cũ, bất giác bỏ kinh thư xuống, vốn y không động lòngvới việc đời sao lại đột nhiên nhúng vào ân oán kéo dài mãi về sau thếnày?
Phảng phất y lại thấy cảnh tượng cửa Thu phủ lố nhố bóng người, các nhân vật giang hồ đều tươi cười đưa danh thiếp cho gia đinh canh cửa. Giađinh mặt mũi lạnh tanh, hoàn toàn không hỏi danh tính người đưa thiếp,ghi số rồi mời vào, không lý đến những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti-yeu-nhieu/2405563/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.