Khoảng 1 giờ đêm, Bùi Vị Trữ bước ra từ cổng sân bay, Bùi Gia Ninh đến đón anh, nhìn thoáng qua đã thấy có gì đó không ổn, cô ấy tiến lại gần nhìn em trai mình hồi lâu rồi gặng hỏi: “Em bị sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
Chuyến bay ban đêm không có quá nhiều người, hành khách cũng thưa thớt.
Bùi Vị Trữ không trực tiếp trả lời, giọng điệu bình tĩnh: “Sao chị lại tới đây?”
“Đương nhiên là vì chị muốn tới rồi. Em đột nhiên hoàn tiền vé làm gì? Sao quay về muộn vậy?”
Bùi Gia Ninh có tài xế riêng đã đợi sẵn ở bãi đậu xe.
Thời tiết ở thủ đô không tốt bằng Hạ Môn, mấy ngày nay nhiệt độ đang hạ thấp, Bùi Gia Ninh quấn chặt lớp áo gió, có chút lo lắng hỏi Bùi Vị Trữ: “Hơn nữa, chị luôn cảm thấy giọng nói của em trên điện thoại có chút kỳ lạ, chẳng lẽ ba đã nói chuyện gì đó với em à?”
“Không phải.”
Trước chuyến công tác của Bùi Vị Trữ, Bùi Gia Ninh đã đưa bạn trai về gặp ba mẹ.
Bởi vì con đường tình duyên gặp nhiều trắc trở, Bùi Gia Ninh đang trong tình trạng “chim sợ cành cong”, cô ấy kiên trì đuổi theo Bùi Vị Trữ gặng hỏi: “Thật sao? Điều đó có nghĩa là lần này ba không có ấn tượng xấu về bạn trai của chị, đúng chứ?”
“Em không biết nữa.”
“Còn mẹ, mẹ có nói gì không?”
Bùi Vị Trữ ngồi trong chiếc SUV rộng rãi: “Chị, ba mẹ không nói gì với em cả. Để em yên lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thuy-tinh/3388994/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.