Tống Hi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cảm xúc trập trùng lên xuống như cơn sóng.
Đêm đó cô bị mất ngủ.
Rõ ràng đêm đã quá muộn, cơ thể thì mệt rã rời, miệng cứ ngáp liên hồi, mắt thì cay cay rơi cả nước mắt nhưng cô không tài nào ngủ nổi.
Tình tiết vụ án giết người trong trò chơi và những cử chỉ, lời nói của Bùi Vị Trữ cứ như ngựa phi trong đầu của cô...
Bên trong hành lang im lìm, đủ loại áp phích được dán trên tường để quảng cáo cho các kịch bản.
Bùi Vị Trữ dừng chân trước một bức vẽ tối màu, nở nụ cười tiếc nuối với cô: "Có điều cũng chưa chắc, người đó ẩn nấp quá sâu, chúng ta lại không tìm thấy chứng cứ then chốt."
Bình thường anh đã cực kỳ đẹp trai rồi, giờ cười rộ lên khiến hai mắt như phát sáng...
Như quăng một hòn đó nhỏ vào trong biển tâm trí, gợn sóng lăn tăn...
Như vậy cô ngủ kiểu gì?
Ba giờ rưỡi sáng, Tống Hi chịu không nổi bèn bật ngồi dậy trên giường, lục lọi dưới ánh đèn đầu giường.
Bên ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, thi thoảng có hai ba ánh đèn lóe lên bên ngoài cửa sổ.
Bé cá vàng trong hồ đã ngủ, lòng Tống Hi cứ thấp thỏm không yên. Cô đi tới lui trong phòng vài vòng, vạch xem lịch hôm qua, uống một vài hớp nước đun sôi để nguội, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mặt trăng...
Cuối cùng cô cầm lấy [Và rồi chẳng còn ai] rồi lại chui vào ổ chăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thuy-tinh/3388966/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.