Chương trước
Chương sau
Hàn Dạ Nguyệt cũng nhìn thấy ánh mắt đánh giá của nàng trên người hắn, có chút mất tự nhiên.

“Ngươi nhìn gì?”

Hắn tránh ánh mắt nhìn thẳng của nàng, đến bàn trà ngồi xuống.

“Chuyện hôm nay đều là ngươi tự gây ra?”

Cũng không chờ Hạ Uyển Đồng trả lời, hắn tiếp tục hỏi.

Hiện tại hắn cảm thấy rất lạ, vốn dĩ hắn đang cho thuộc hạ an bài một số việc, sẵn sàng cho kế hoạch của hắn bắt đầu.

Nhưng hành động lần này của Hạ Uyển Đồng lại giúp hắn đỡ tốn công không ít, chỉ là loại độc kia vốn ở Âm Vực, Hạ Uyển Đồng hay Hạ tướng cũng không có mối thâm giao nào với bên Âm Vực.

Phải nói là Hạ tướng từng có công dẹp yên bạo loạn ở Âm Vực, người ở đó nếu không hận Hạ tướng thì hận ai?

Việc Hạ Uyển Đồng bị trúng độc Âm Vực cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ là… Thanh đế lo sợ về người đứng sau màn.

Hàn Dạ Nguyệt còn không xa lạ với tính cách của Thanh đế.

“Cái gì mà độc Âm Vực chứ? Thái y nói linh tinh thôi.”

Nàng cười cười phe phẩy quạt nói.

Bộ dạng vô cùng đắc ý, nàng vốn dĩ không rõ cái gọi là độc Âm Vực gì kia, nhưng nàng biết độc này, thực ra chỉ là từ loại bọ độc, chỉ là không ngờ vị Hứa thái y kia lại chẩn đoán thành độc Âm Vực.

Nàng chợt nghĩ, nói như vậy ở đây mọi người có lẽ không quen dụng độc, cho nên mới không rõ loại bọ này cũng có ở Thiên Sơn.

“Thái y nói linh tinh?”

Hà Dạ Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Chỉ là trùng hợp thôi. Ta đúng là dùng độc một chút, làm cho mạch tượng loạn, còn có muốn thêm chút việc cho bọn họ nghi thần nghi quỷ.”

“Nhưng ta cũng không biết cái gì gọi là độc Âm Vực.”

Nàng nhún vai giải thích, Âm Vực gì đó nàng còn không có ấn tượng, chỉ từng nghe qua đây là nơi xa phía nam Thiên Quốc.

Dân ở đây chuyên dụng độc để tự bảo vệ bản thân, họ thành thạo độc dược khiến cho lân bang cũng khá dè chừng.

“Lại có chuyện trùng hợp như vậy.”

Hàn Dạ Nguyệt nhìn vẻ mặt nàng không giống như đang nói dối.



“Ngài tin hay không thì tùy.”

Ánh mắt nàng như là điều hiển nhiên.

“Cũng tốt. Dù sao qua chuyện lần này Thanh đế cũng sẽ giữ mạng ngươi thật kỹ.”

“Tại sao?”

Hạ Uyển Đồng nghi ngờ hỏi lại.

“Nếu ngươi chỉ trúng độc bình thường thì cũng xem như không có gì, nhưng độc này từ ngoại tộc. Thanh đế là kẻ đa nghi, chắc chắn muốn giữ mạng ngươi lại để chờ kẻ sau màn.”

“Vậy thì ông ta lại thất vọng rồi.”

Nghe Hàn Dạ nguyệt giải thích, nàng bật cười.

Cái gì gọi là chờ kẻ sau màn?

Làm gì có ai, nàng tự hạ độc, tự giải độc, làm gì có kẻ nào.

“Ta nghĩ nên cho hắn một đường điều tra chứ.”

Hàn Dạ Nguyệt chợt lóe lên.

Thay vì mặc kệ, tại sao bọn họ không tương kế tựu kế, để Thanh đế tra đến một kẻ nào đó.

“Đại Hoàng tử đi.”

Nàng kiên quyết nói.

“Ngươi có vẻ để ý tới hắn.”

Hàn Dạ Nguyệt nghe nàng nói vậy thì có hơi khó chịu trong người.

Không rõ cảm giác này từ đâu mà ra, hắn chỉ hơi có gì đó không vui khi từ miệng nàng nhắc tới Đại Hoàng tử.

“Tên Đại hoàng tử này cũng nên nhận về vài phân thiệt thòi đi, chẳng phải hắn ung dung quá lâu rồi sao.”

“Chưa kể, ta bị hắn nhiều lần làm phiền, thật đáng ghét.”

Ánh mắt nàng hiện rõ sự chán ghét, cùng chút tinh ranh.

Lúc này Hàn Dạ Nguyệt mới hòa hoãn một chút.



“Chuyện này để người của ta xử lý.”

“Còn nữa, độc này của ngươi đã trúng thì nên không có thuốc giải. Như vậy… càng làm cho kế hoạch của chúng ta dễ thực hiện hơn.”

Chợt nghĩ thêm gì đó, Hàn vương nói tiếp.

“Không thuốc giải?”

Hà Uyển Đồng có chút thắc mắc.

“Đúng vậy.”

“Ngươi nghĩ xem, một kẻ mang bệnh không biết chết khi nào, một người mang độc không có thuốc giải. Ngươi nói xem, Thanh đế sẽ cần để ý chúng ta sao?”

Nụ cười Hàn Dạ Nguyệt càng sâu hơn, dường như đã nghĩ được cách thúc đẩy nhanh hôn sự kia.

Nhưng quả thực trong lòng hắn mong chờ hôn sự này sao? Tại sao lại nghĩ tới thúc đẩy nhanh hơn lại mừng vui như vậy chứ?

“Ta đã hiểu.”



Vài hôm sau, khắp kinh thành truyền tai nhau tin tức Hạ Uyển Đồng bị người hãm hại, trúng độc gì đó, sợ là không sống lâu, cũng không có cách giải.

Tuy Hạ Uyển Đồng không còn là mục tiêu để mọi người quan tâm, nhưng cái họ quan tâm là độc nàng trúng là mãn tính, mà người có thể hạ độc nàng chính là Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử chỉ vừa mới được chỉ hôn với Lâm Nhạc Thần, đã định tháng sau tổ chức đại hôn.

Hiện tại tin đồn này lan truyền làm cho mọi người chĩa mũi nhọn vào Đại hoàng tử, ngay cả Thanh đế cũng nghi ngờ về điều này.

“Hừ, kẻ nào tung tin đồn này! Nàng ta chết liên quan gì đến ta?”

Đại hoàng tử tức giận đập đồ trong thư phòng.

“Chủ tử bớt giận, có thể do lúc trước người tỏ thái độ quá rõ ràng với nàng ta… cho nên hiện tại nàng ta bị gì cũng sẽ quy lên người ngài.”

Tiểu Túc Tử cúi đầu không dám ngẩng lên.

Quả thật, Đại Hoàng tử trước đó luôn muốn Hạ Uyển Đồng chết, nếu là hại chết thì thôi đi, này là độc, độc từ Âm Vực.

Nếu là hắn làm, chẳng khác nào nói hắn đang cấu kết ngoại bang.

Cái mũ này ụp vào hắn, danh vị thái tử càng xa tầm tay hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.