Trương thị nghe vậy thì nhịn không nổi, trước giờ tuy là bình thê Hầu phủ, chỉ thua kém Hầu phu nhân kia, nhưng ai cũng phải chừa mặt mũi cho bà.
Nay lại bị một tiểu thư chỉ bằng tuổi nữ nhi mình lại có thể ăn nói không trước sau như vậy.
“Hạ tiểu thư, dù là Huyện chúa thì sao chứ? Cũng nên nhìn vào Trương gia, nhìn vào Hầu gia mấy phần mặt mũi chứ.”
Trương thị đập bàn ra oai.
Mà Lâm Giai Kỳ hơi khó chịu, tuy là không thích hành động lỗ mãng của mẫu thân, nhưng cũng không thích cách mà Hạ Uyển Đồng nói chuyện.
“Huyện chúa cũng không phải do ta tự nhận, cũng xem như Hoàng thượng cảm thông cho hoàn cảnh của ta. Sao nào? Trương phu nhân muốn ý kiến gì sao?”
“Vốn dĩ Hạ gia ta gặp chuyện gì không phải cả kinh thành ai cũng biết sao? Trương phu nhân muốn ta nói chuyện thế nào?”
Hạ Uyển Đồng đổ hết cho Thanh đế, cái gì nàng có đều do Thanh đế ban cho, nếu Trương thị kia có gì ý kiến cứ thế mà chất vấn Thanh đế.
Bà ta dám sao?
Trương Thị cứng họng, không dám nói gì, nếu nói gì thì đó là bất kính.
“Huyện chúa mong thứ lỗi, cũng vì chuyện của tiểu nữ mà có chút thất thố, cũng là tình mẫu tử, mong Huyện chúa đừng để trong lòng.”
Lâm Giai Kỳ này quả thật miệng lưỡi khá tốt, một câu nếu nàng không bỏ qua xem như là hẹp hòi.
Nhưng mà… nàng còn sợ danh tiếng không tốt sao?
Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-y-phi-vuong-gia-thinh-tu-trong/2902011/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.