Chương trước
Chương sau
Hạ Uyển Đồng cũng không có sức để nghĩ nhiều, dù sao bạc cũng đưa tới rồi, hắn dám đưa, nàng dám nhận.

“Lý ma ma cho vào kho, sắp xếp như bình thường là được, sắp tới chúng ta cần số bạc này để sống.”

Nói xong nàng cũng tỏ ra mệt mỏi.

“Hôm nay có lẽ bị nhiễm lạnh, Lý ma ma con mệt quá, người cứ sắp xếp, chúng ta sẽ xử lý các chuyện khác sau.”

Lý ma mà nhìn Hạ Uyển Đồng thì thấy đau lòng không thôi, tiểu thư luôn được cưng chiều, từ khi nào lại tự gánh vác vậy chứ.

Nhưng trái với suy nghĩ của Lý ma ma, nàng không thấy có gì không ổn, chỉ phiền với những âm mưu oái ăm tự dưng va vào người mà thôi.

Qua gần một tháng yên bình tĩnh dưỡng…

Tuy Hà Uyển Đồng đã khỏe lại, nhưng vẫn báo với bên ngoài là bản thân ốm nặng vẫn chưa dậy được.

Trong khoản thời gian này, nàng đang chuẩn bị an bài mọi thứ để nàng có thể rời khỏi Hạ phủ.

“Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã hai lần cho người đem dược liệu cùng cho người tới hỏi thăm.”

“Hàn vương phủ thì vẫn im lặng không có động tĩnh.”

Tiểu Trúc thuật lại tình hình.



“Tiểu thư, người không định ‘khỏe lại’ sao?”

Dần dần Hạ Uyển Đồng cũng chấp nhận Tiểu Trúc, dù sao Hàn vương cũng không tệ với nàng.

Mà người hắn cũng đã tặng rồi, Tiểu Trúc cùng Tiểu An vẫn xem như đắc lực đáng tin, tạm thời có thể dùng được.

“Còn không phải Hàn vương trong đêm đưa rương đỏ tới nhà, còn không phải đám người Hầu phủ không oán hận được Hàn vương đang quay sang oán hận ta?”

“Cũng tốt, thanh danh không tốt sau này không ai nhìn tới, cũng xem như an ổn.”

Hạ Uyển Đồng vẫn tiếp tục vẽ gì đó trên giấy, không có biểu hiện dừng lại.

Mà sau khi Tiểu Trúc nghe chủ tử nhà mình nói vậy thì có hơi thất thần, tiểu thư khuê các không phải là chú ý nhất chính là thanh danh sao?

Tiểu thư này lại có thể mặc kệ tin đồn ngoài kia, bao nhiêu chê cười, bao nhiêu dị nghị.

“Thanh đế không phải mong muốn như vậy sao?”

Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiểu Trúc, Hạ Uyển Đồng cảm thấy nên nói cho tiểu nha đầu này biết.

Tiểu Trúc có thực lực tốt, công phu cũng ổn, làm việc nhanh nhẹn, chỉ là vẫn bị tư duy thời cổ đại ăn sâu nên chưa thể nhìn xa hơn được.

Một người như Tiểu Trúc nếu ở thời hiện đại sẽ là một nhân tài hiếm có, mà nàng còn định cải tạo ý thức của Tiểu Trúc.

“Nhưng mà… chúng ta thiệt thòi quá rồi.”

“Có gì mà thiệt thòi, Tiểu Trúc à, ngươi hãy thử nghĩ xem… Ừm, ta vẫn ăn uống đủ, ngủ kỹ, không bị làm phiền, có bạc để tiêu, an nhàn là mục tiêu của ta.”

“Ngươi xem, nếu lấy một hoàng tử, một công tử nhà hào môn, ta sẽ phải đối mặt với hậu trạch của hắn. Ta không cảm thấy việc đặt tâm vào một nam nhân là việc tốt.”

Nói xong thì Hạ Uyển Đồng có chút thở dài, sau đó nhìn Tiểu Trúc.

“Ngươi cũng nên như thế, trung thành là tốt, nhưng nên nhớ, người tốt thì chủ tử của ngươi mới có thể tốt. Chủ tử ngươi tốt thì ngươi cũng tốt. Hiểu không?”

Nàng lại tiếp tục nhấn mạnh.

Mà lúc này Tiểu Trúc có chút mơ hồ.



“Từ từ sẽ hiểu, không vội.”

Hạ Uyển Đồng cười cười nói.

“Ngươi nói Tiểu An nếu Từ Huy tới có cho vào gặp ta.”

“Vâng.”

Tiểu Trúc mơ hồ vâng mệnh rồi lui ra, nàng ta từng nghe chuyện chủ tử tốt nô tài cũng tốt.

Nhưng khái niệm nô tài tốt chủ tử tốt lại chưa từng nghe qua, không phải nô tài chỉ cần nghe chủ tử, trung thành với chủ tử là được sao?

“Ngươi thật an nhàn.”

Cửa sổ phòng Hạ Uyển Đồng lại lần nữa bật ra.

Nàng cũng dần quen với việc này, Hàn Dạ Nguyệt dường như rất thích cửa sổ.

“Ngài lại muốn gì?”

Hàn Dạ Nguyệt lại nhìn Hạ Uyển Đồng bằng ánh mắt như bất mãn.

“Bạc đưa tới ngươi cứ thế nhận?”

“Ngài cho ta, tại sao không nhận?”

Nhìn ánh mắt chăm chú của nàng trê giấy tuyên thành, hắn có cảm giác hiếu kỳ.

Nhưng khi hắn lại gần nàng lại dùng một tờ giấy trắng đặt lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

“Sắc mặt khá tốt, có lẽ ngài hoàn toàn giải trừ độc tố rồi?”

Nói xong nàng cười cười, ngồi xuống tại chỗ, không có ý định đứng lên.

“Xem như Hạ tiểu thư có bản lĩnh, có thể mặc kệ danh tiếng của mình.”

“Chẳng phải đó là điều ngài muốn sao?”

Ánh mắt Hạ Uyển Đồng cảm thấy đây là bình thường, không có gì phải suy nghĩ.

Mà Hàn Dạ Nguyệt cũng có chút khó chịu, hắn quả thực là muốn làm khó nàng một chút.

Khi hắn đưa rương bạc đỏ sang, cũng đã nghĩ tới tình huống xấu, cũng nghĩ tới cách xử lý.

Nhưng việc hắn không ngờ là nàng không làm gì cả!

Hiện tại nàng lại làm gì đó không rõ, từ ngày đó đến giờ mọi hành động của nàng đều khác lạ.

Mọi thứ đều làm hắn vô tình tò mò.

“Tiểu thư, không ổn rồi.”

Giọng nói của Lý ma ma vang vọng vào, bà hấp tấp chạy vào trong.

“Lý ma ma, bình tĩnh nào, có chuyện gì?”

Hạ Uyển Đồng bình tĩnh hỏi.

Mà Hàn Dạ Nguyệt bằng cách nào đó đã biến mất trước mặt nàng, thời đại này có công phu thật tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.