Thập Cửu!
Thập Cửu liếc mắt nhìn Thập Thanh Thiên một cái, nghĩ đến thực lực của Thập Cửu, cả người Thập Thanh Thiên cứng đờ: “Sao? Ông có ý kiến gì?”
“Không có.” Thập Thanh Thiên muốn cắn nát cả hàm răng, nhẫn nhịn chờ Uyển nhi trở về, để xem cô ta phách lối được đến đâu. Những tờ ngân phiếu này, Thập Cửu có thể sử dụng được bao nhiêu, cuối cùng vẫn là của ông ta thôi.
Thập Cửu rút ngân phiếu ra, đứng dậy đi ra, khi bước đến bên người của Thập Thanh Thiên thì dừng lại.
Nhìn thấy sắc mặt của Thập Thanh Thiên thay đổi, Thập Cửu cười: “Thập Thanh Thiên, có phải là ông đã quên gì đó rồi không?”
“Tại hạ cung tiễn Cửu tiểu thư.”
“Lớn tuổi ta có thể hiểu, nhưng nhắc đến tôn ti thì phải khác, không thể quên lễ nghĩa được. Nếu như lần sau còn quên, ta sẽ không lưu tình đâu.” Khóe miệng Thập Cửu lộ ra một nụ cười phách lối, quay người đi ra khỏi thư phòng.
Ngay sau khi cô rời đi, Thập Thanh Thiên nộ khí công tâm phun ra một ngụm máu, ngửa đầu tức giận ngất đi.
Sau khi được quản gia vội vội vàng vàng cứu tỉnh dậy, Thập Thanh Thiên tức giận hét lớn: “Tên thổ phỉ Thập Cửu này, quá tùy tiện rồi! Thập Cửu! Ta sẽ không bỏ qua cho cô! A a a!”
“Lão gia, lão gia, người... người đâu, lão gia lại ngất nữa rồi.”
Mạc Thiên Diệc ở trong bóng tối nhìn thấy một màn này, khóe miệng cong cong, Cửu nhi thật là nghịch ngợm!
Thập phủ trở nên rối loạn, mà Thập Cửu lại quay người rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-thien-ha/213675/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.