Chương trước
Chương sau
Ai cũng không thấy Mạc Thiên Diệc xuất hiện thế nào, như nghe thấy câu này, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy chàng.
Nhìn một cái, yêu nghiệt vô song!
Chỉ một cái nhìn, mọi người đã cảm thấy sợ hãi trong linh hồn. Vội vàng cúi đầu tránh đi ánh mắt, không dám nhìn Mạc Thiên Diệc lần thứ hai. Trong lòng chỉ nhớ chàng rất đẹp, có thể xưng là yêu nghiệt họa thủy. Nhưng không ai dám so chàng với nữ nhân, ánh nhìn đó ẩn chứa uy áp, cực kỳ khủng bố!
Phượng Thiên Khải kinh ngạc run sợ: "Ngươi là ai!"
Mạc Thiên Diệc không nhìn hắn, chỉ nhìn Thập Cửu. Con ngươi đen sau khi che lại càng giống vòng xoáy sâu thẳm níu kéo người ta không buông. Giọng chàng mê người: "Tiểu Cửu Nhi có chín cái tốt. Người đẹp, giọng hay, thông minh, khéo tay, có phúc, thanh danh tốt, thiên tư tốt."
Mạc Thiên Diệc giống như dùng hết tất cả lời khen mà mình nghĩ ra, nhưng vẫn thiếu hai cái.
Thập Cửu tự động bổ sung, khóe miệng cong cong: "Còn có nhiều tiền, và dáng vóc đẹp."
Mạc Thiên Diệc: ...
Thập Cửu híp mắt nhìn chàng. Tư thế nếu Mạc Thiên Diệc phản bác, nàng sẽ lập tức cho chàng một đạp. Mạc Thiên Diệc cười, cười tới mức tà mị dung túng: "Đúng, nhiều tiền và dáng vóc đẹp."
Tiểu Ngũ bên cạnh nghiêm túc gật đầu. Làm một cái fan não tàn, chủ nhân tốt nhất! Chín cái tốt này là được tạo ra một cách hoàn mỹ cho chủ nhân.
Ai có sự hoàn mỹ toàn năng của chủ nhân nhà nó?
Khóe miệng tất cả mọi người co giật, xấu hổ.
Ba cái tốt trước không nói, nhưng dáng vóc đẹp này. Đối với cái dáng vóc sân bay này, có mù không? Tuy nhiên họ chỉ dám nghĩ trong lòng, không có ai muốn tìm chết mà nói ra miệng.
Lời của Mạc Thiên Diệc, làm tâm trạng Thập Cửu thoải mái. Nàng liếc nhìn Thập Như Tuyết và Phượng THiên Khải một cái, nói: " Chỉ có người trong lòng u ám, mới sẽ cảm thấy tên không hay."
Thập Như Tuyết và Phượng Thiên Khải nghẹn không nói ra lời.
Mọi người xung quanh lại im lặng gật đầu. Không sai! Vì Thập Cửu, trong lòng mọi người nhanh chóng thay đổi cách nhìn. Thập phủ là Thập phủ, vị này là vị này! Tuy nhiên họ không biết, hai cái Thập Cửu này đều là một người.
Không biết đến lúc Thượng Quan Dĩ Dung biết, độc kế của mình lại vì lời này của Thập Cửu mà số người nghị luận trong Hoàng thành giảm mạnh, thì có tức đến ói ra máu hay không?
Nếu bà ta muốn ói ra máu, Thập Cửu rất vui vẻ tự mình nhìn bà ta ói.
Thấy Thập Cửu xoay người muốn đi, Phượng Thiên Khải nhanh chóng mở miệng: "Đợi chút. Không biết vị Thập Cửu cô nương này..."
Phượng Thiên Khải mở miệng nói rất gian nan. Cái tên này, giống với phế vật mà hắn chán ghét. Nhưng Phượng Thiên Khải nhìn tiểu cô nương trước mặt, khó nén kinh diễm.

Hắn ta lộ ra nụ cười khiêm tốn ôn hòa: "Bản cung muốn xin lỗi về hiểu lầm lúc nãy. Không biết Thập Cửu cô nương có thể nể mặt vào ngồi một chút?"
"Không. Ta không có hứng thú với người ánh mắt ngu si." Thập Cửu lạnh lùng trả lời.
Nàng nhìn cũng không nhìn Phượng Thiên Khải một cái, mà là xoay người nhìn Đan Các trưởng lão, nhướn mày mở miệng: "Không phải muốn đăng ký sao?"
"Đúng đúng! Mời đi theo lão hủ." Đan Các trưởng lão xoay người đi phía trước dẫn đường.
Thập Cửu lại nhìn Mạc Thiên Diệc: "Chúng ta đi đi."
"Được."
Mạc Thiên Diệc cong môi. Chàng thích Tiểu Cửu Nhi nói chúng ta~~
Họ không quay đầu đi xuống đài cao. Mọi người chỉ có sùng bái và khâm phục đối với Thập Cửu. Có thể lãnh khốc cự tuyệt thái tử như vậy, rất ít a!
Thập Như Tuyết tức giận, cố gắng duy trì ưu nhã. Nàng hỏi Phượng Thiên Khải: "Điện hạ, chàng mời nàng làm gì?"
"Tuyết Nhi, Thập Cửu này bất đồng. Noãn tâm ích khí hoàn là nàng tạo ra. Nàng xem nàng ta mới bao lớn? Đan Các trưởng lão tự mình đăng ký cho nàng ta. Nàng ta tương lai tiền đồ vô hạn! Nàng ta cũng tên Thập Cửu, tại sao không phải người nhà họ Thập các nàng chứ?"
Phượng Thiên Khải đáy mắt tán thưởng, làm Thập Như Tuyết trong lòng cả kinh.
Cái gì gọi là không phải người nhà họ Thập?
Chẳng lẽ Thập Cửu này, Phượng Thiên Khải còn muốn lấy nàng ta! Đáy mắt Thập Như Tuyết lỏe lên sát khí, nàng ta nắm chặt tay.
Tên Thập Cửu đều đáng chết!
Đi ra, Thập Tiểu Ly chạy tới, đôi mắt sáng long lanh nhìn Thập Cửu: "Cửu tiểu thư, người thật ngầu!"
"Cảm ơn lời khen." Thập Cửu nhẹ cười.
Vì Thập Cửu phải đi đăng ký với Đan Các trưởng lão, cho nên Thập Tiểu Ly chỉ có thể luyến tiếc vẫy tay tạm biệt.
Thập Cửu nhìn nàng đi xa, đáy mắt lóe lên sự âm trầm. Tiểu khả ái dở hơi thế này, thật hy vọng không phải người nhà họ Thập. Thùng nhuộm lớn như vậy, chỉ sẽ nhuộm đen nàng.
Đăng ký cho Thập Cửu, tất cả quá trình kiểm tra trình độ đều bị lược bỏ. Đan Các trưởng lão trực tiếp tự mình đăng ký cho Thập Cửu, lấy lệnh bài dược sư. Một màn lúc nãy, đủ chứng minh Thập Cửu là dược sư cực kỳ ưu tú!
"Đưa người. Từ hôm nay, Đan Các trong mười nước sẽ có tên của người. Có lệnh bài này, người có thể tham gia các kỳ khảo hạch của Đan Tông, trở thành đệ tử Đan Tông! Đan Tông, là thành địa mà tất cả dược sư hướng tới!"
"Đan Tông?" Thập Cửu trầm ngâm.

Nghe Đan Các trưởng lão giới thiệu, đây là đồng minh dược sư lớn nhất của thế giới này, cũng là nơi tập trung y thuật và luyện đan thuật ưu tú nhất của thế giới này. Tuy nhiên dựa vào ghi chép mà Thập Cửu có được, cô vẫn duy trì sự xem xét với "ưu tú nhất".
Nhưng nếu có thời gian, cô sẽ đi xem xem. Mắt thấy mới là thật.
Sau khi đăng ký đi ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vân Trong Cẩm và Vân Kiều đang đợi ở cửa. Vừa thấy cô, hai người đã nhanh chóng đi lại.
Vân Kiều nhìn Thập Cửu, cưởi sáng lạn vài phần: "Thập cô nương!"
"Thập Cửu cô nương, có thể vào trong phủ nói chuyện một chút không? Nàng cứu một mạng của Kiều Kiều, xin cho Vân mỗ một cơ hội để cảm tạ một phen!"
"Kiều Kiều?"
"Là nhũ danh của ta." Sắc mặt Vân Kiều hơi đỏ, chàng ho khan một tiếng mong đợi nhìn Thập Cửu: "Nếu Thập cô nương không để ý cũng có thể gọi ta là Kiều Kiều."
"Nàng rất để ý." Lời của Mạc Thiên Diệc mang theo sát khí.
Mạc Thiên Diệc một ánh mắt đã có thể nhìn thấu tâm tự của Vân Kiều. Câu dẫn người của chàng trước mặt chàng? Ghét mệnh quá dài sao.
Vân Trọng Cẩm và Vân Kiều không khỏi nhìn Mạc Thiên Diệc một cái. Nhưng chỉ trong chốc lát liền lập tức dời ánh mắt. Uy áp thật đáng sợ! Bá đạo làm người ta không thở nổi. Chàng là ai?
Lại thấy đi cùng với Quân Kiều, thái độ không bình thường. Họ không nhịn được nghỉ chẳng lẽ là trưởng bối trong nhà Thập Cửu?
"Khụ khụ!" Thập Cửu ho khan một tiếng phá vỡ sự trầm mặc: "Gọi Vân Kiều rất tốt. Vân thiếu chủ không phải là mời chúng ta dự tiệc sao? Đi trước dẫn đường đi."
"Được! Mời hai vị."
Vào Vân phủ, đây là tư phủ của Vân Trọng Cẩm. Yên tĩnh, phong cảnh cực kỳ đẹp. Đi vào làm người ta trong lòng thanh thản, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vân Trọng Cẩm mời họ vào ghế, tự mình mời trà. nho nhã cười nhẹ mở miệng: "Thập Cửu cô nương cứu Kiều Kiều. Ân tình cứu mạng, Vân mỗ không có gì báo đáp. Thập Cửu cô nương nếu có gì cần Vẫn mỗ, cứ nói!"
"Chúng ta đến nói cuộc giao dịch đi." Thập Cửu nhéo nhéo tai Tiểu Ngũ nói.
Quân Trọng Cẩm sững sờ một chút. Rất nhanh phản ứng lại ý tứ của Thập Cửu. Chàng cho rằng Thập Cửu sẽ đưa ra một yêu cầu, không nghĩ tới sẽ là giao dịch.
"Giao dịch?" Quân Trọng Cẩm thấy hứng thú: "Không biết giao dịch mà Thập Cửu cô nương nói là gì?"
"Đan dược. Không phải Vân gia các người kinh doanh tất cả các buổi đấu giá ở Thiên Tung quốc sao? Ta đưa đan dược cho các người, các người đấu giá. Bây giờ ta có thể giao một số đan dược trước, ngươi kiểm tra đan xong rồi đấu giá. Phân chia ngươi hai ta tám."
"Phụt, khụ khụ." Vân Trọng Cẩm sặc: "Thập Cửu cô nương, cách chia này của nàng có phải hơi xấu một chút không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.