Chương trước
Chương sau
Trên đài cao, Triệu Hạc biến sắc, không dễ dàng gì mới dùng lời nghị luận để áp chế Vân Trọng Cẩm, còn đây lại là ai?
Đôi môi mỏng của Mạc Thiên Diệc nhẹ cong lên, Tiểu Hoan nhi giận rồi, nhưng mà Triệu Hạc, noãn tâm ích khí hoàn và Tiểu Hoan nhi có liên quan gì?
Trên lầu, Vân Kiều không giận nữa. Ánh mắt chàng phát sáng, kinh hỉ lao tới trước lan can nhìn xuống. Là Thập cô nương! Thập cô nương đến Hoàng thành rồi. Vân Kiều vui vẻ phất tay với Thập Cửu, phát hiện Thập Cửu không nhìn thấy chàng. Vân Kiều xoay người đi xuống phòng bao".
"Nàng ta là ai?"
"Chưa từng nhìn thấy. Sao lại có người hoài nghi Triệu Hạc đại sư?" Mọi người nhìn Thập Cửu, thần sắc nghi hoặc.
Rõ ràng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại có dung mạo xinh đẹp kinh người. Càng làm người ta kinh ngạc hơn đó là khí thế của nàng. Khinh cuồng ngạo mạn, như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ. Nhưng nơi nàng đi qua, không ai dám đối diện với ánh mắt của nàng. Mọi người tự động mở một con đường.
Nàng là ai?
Trong lòng vô số người đang đặt câu hỏi. Phượng Thiên Khải, Thập Như Tuyết cũng vậy. Trong lòng Vân Trọng Cẩm có chút đoán được, chàng quay đầu nhìn thấy đệ đệ nhà mình vì thân thể yếu ớt mà bị mọi người đẩy ra ngoài không thể chen vào, nhưng bộ dạng kích động khi nhìn Thập Cửu lại cho Vân Trọng Cẩm sự chứng thực.
"Ngươi là ai?" Đan Các trưởng lão nhíu mày nhìn Thập Cửu.
Khí thế của tiểu cô nương này thật cường đại! Những lời nàng vừa nói với Triệu Hạc làm người ta khó tránh khỏi suy nghĩ sâu xa.
Khóe miệng Thập Cửu nhếch lên: "Ta là ai? Không bằng mời Triệu Hạc đại sư nói một chút."
Ánh mắt nàng lạnh như băng, hàm ý khinh miệt và trào phùng. Triệu Hạc vừa bị nàng nhìn, vô thức lùi về phía sau nửa bước. Hồi thần, ông ta lập tức nắm tay ưỡn ngực. Triệu Hạc cố gắng giả bộ trấn định, trừng mắt kinh ngạc bất an nhìn Thập Cửu.
Là con nha đầu Thập Cửu đó?
Không! Khác biệt quá lớn rồi!
Nha đầu đó và nha đầu đẹp đến quá đáng này sao có thể là một người? Nhưng giọng nói không thể giả, còn có ánh mắt nhìn ông ta, làm Triệu Hạc nhớ tới lần đầu tiên mình bị đánh vào mặt, không nhịn được phát đau từng trận trên mặt.
Thật sự là nàng ta?
"Ngươi là ai?
Đan các há lại để cho tiểu nha đầu như ngươi đến làm loạn. Ngươi kêu Triệu Hạc đại sư thề, chẳng lẽ là ngươi là đồng lõa mà Vân Trọng Cẩm tìm tới, muốn cùng nhau nói xấu Triệu Hạc đại sư sao?" Lời của Phượng Thiên Khải lập tức cứu Triệu Hạc khỏi nguy hiểm.
Mắt ông ta lóe lên.
Đúng rồi! Ông ta có thể giả bộ là không biết Thập Cửu! Một tiểu nha đầu, không quyền không thế, có thể làm gì ông ta? Nói ra chân tướng cũng không ai tin. Ngược lại ông ta có thể phản kích, nói Thập Cửu nói xấu ông ta.
Như vậy, ông ta có thể càng quang minh chính đại chiếm đan phương của noãn tâm ích khí hoàn! Ha ha ha, cứ làm như vậy!

Triệu Hạc lập tức chỉ Thập Cửu, tức giận nói: "Nha đầu ở đâu! Ngươi nói ta thề thì ta phải thề sao? Ngươi cho rằng mình là ai? Ta không biết ngươi, ngươi đừng vọng tưởng nói xấu ta cùng Vân thiếu chủ!"
"Thì ra là nói xấu Triệu Hạc đại sư!"
"Thì ra là đồng bọn của Vân thiếu chủ! Vân thiếu chủ này thật là dụng tâm hiểm ác. Chàng ta tự cho mình là quân tự, vậy mà lại làm ra việc này!"
"Không thể nảo chứ? Vì giành Triệu Hạc đại sư phục vụ cho chàng, mà lại tìm người đến nói xấu Triệu Hạc đại sư. Thật quá đáng! Vân gia đang ỷ thế hiếp người, thật may có thái tử điện hạ chủ trì công đạo!"
Mọi người thảo luận ầm ĩ, nghị luận lại nổi lên.
Thập Tiểu Ly thấy vậy, không nhìn được sợ hãi nhìn góc áo Mạc Thiên Diệc: "Này, chuyện này, người và Cửu tiểu thư đi cùng, ngươi không giúp Cửu tiểu thư sao?"
"Giúp? Nàng không cần giúp."
"Tại sao!" Thập Tiểu Ly trừng to mắt. Tất cả bọn họ cùng nhau bắt nạt Cửu tiểu thư, tại sao hắn nói không cần?
Ngay tại lúc này, truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Triệu Hạc.
Thập Tiểu Ly ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Hạc che lại khuôn mặt đau đớn đến mức cả cơ thể run rẩy. Trên mặt ông ta, đột nhiên có ba vết mèo cào. Nhưng không phải dấu vết mờ mờ như bình thường, mà là da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra!
Tiểu Ngũ không chịu nổi đồ rác rưởi không cần mặt mũi này, giành đan phương của chủ nhân còn không đủ, còn muốn nói xấu chủ nhân?
Hừ, không cho ngươi chút giáo huấn, thật sự xem nó là mèo sao?
Tiểu Ngũ đột nhiên giơ tay, mọi người ngơ ngác chưa tỉnh lại. Lại nghe thấy Thập Cửu lạnh lùng trào phúng: "Người không cần mặt cũng biết đau sao?"
"Ngươi!" Triệu Hạc chỉ vào Thập Cửu, ông ta phản ứng rất nhanh: "Nha đầu này, ngươi nói xấu ta không thành, lại hành hung! Ngươi nhất định là Vân thiếu chủ...a!"
Ai biết Thập Cửu đột nhiên áp lại gần, chưởng vào bụng Triệu Hạc.
Triệu Hạc thân thể co rúm, mở miệng nhưng chỉ phát ra khí. Một chưởng này, Thập Cửu dùng linh khí. Vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng xương cốt gãy trong cơ thể Triệu Hạc.
Thu tay lại, Thập Cửu nhướn mày. Trở thành linh sư, quả nhiên càng mạnh hơn!
"Ngươi sao lại động thủ đánh người!" Trưởng lão Đan các trừng mắt há miệng.
Thập Cửu liếc nhìn ông ta một cái, trưởng lão Đan các đối diện với đôi mắt nguy hiểm lạnh như băng, thân thể cứng lại.
Thập Cửu cong môi, cười ngạo nghễ: "Đánh thì đánh rồi, chẳng lẽ còn cần thông báo với các ngươi sao?"

Bá đạo! Đủ cuồng ngạo!
Mọi người nhất thời không phát ra tiếng, không biết nên nói gì. Rõ ràng họ đều chưa từng thấy ai dám kiêu ngạo tùy hứng như vậy trong Đan các. Quá kinh ngạc, quên luôn cả đi đỡ Triệu Hạc.
Hài lòng với việc Đan các cuối cùng đã yên tĩnh. Thập Cửu vỗ vỗ tay, cười lạnh nhìn Triệu Hạc: "Triệu Hạc, ông khẳng định đan phương của noãn tâm ích khí hoàn thật sự là do ông tạo ra?"
"Không sai!" Triệu Hạc nhịn đau, nói ra tiếng.
Ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cắn chặt răng nhìn Thập Cửu. Ông ta không ngừng cổ vũ chính mình, ông ta không thể thừa nhận! Thập Cửu đánh ông ta, chỉ có thể làm mọi người càng tin rằng nàng là đồng bọn của Vân Trọng Cẩm!
Chỉ cần ông ta không thừa nhận, Thập Cửu có thể làm gì ông ta?
"Rất tốt." Thập Cửu xoay người nhìn Vân Trọng Cẩm, nhướn mày mở miệng: "Có thể tìm giúp ta một ít dược liệu và lấy lò luyện đan đến không? Tốt nhất tìm thêm một người."
Vân Trọng Cẩm: ??
"Ta tới đi!" Vân Kiều trăm ngàn cay đắng, cưới cùng cũng có thể chen vào.
Chàng cười nhìn Thập Cửu: "Thập cô nương, ta tới đi. Dược liệu, lò luyện đan, ta có.? Người? Nàng cò ta là đủ rồi."
"Được." Thập Cửu gật đầu với Vân Kiều, sau đó nàng ghi ra dãy tên dược liệu. Triệu Hạc vừa nghe tên này, sắc mặt khó coi. Cuối cùng nắm chạt tay, khống chế mình không được lô ra sự khiếp sợ.
Không được! Ông ta nhất định phải cản trở Thập Cửu!
Kết quả, Triệu Hạc còn chưa mở miệng, ánh mắt của Thập Cửu đã đông cứng ông ta. Thập Cửu cong môi, cười lạnh nói: "Nếu noãn tâm ích khí hoàn là ông tự tay tạo ra. Vậy phương đan trừ ông ra sẽ không ai biết. Đúng không?"
"Đúng." Triệu Hạc chỉ có thể nói đúng. Ông ta che bụng, đau đến hít hà.
Thập Cửu cong môi. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiêu ngạo lướt qua toàn trường, khí thế bức người: "Các ngươi đã nghe thấy rồi. Sau đây các ngươi không cần nói, mở to mắt mà nhìn là được."
Khí thế thật mạnh mẽ! Không thể nói lời phản bác.
Vân Trọng Cẩm nhìn Thập Cửu. Đáy mặt hiện lên sự kinh ngạc. Vị Thập cô nương này, còn lợi hại hơn Vân Kiều nói. Ngũ tông thập quốc, là lịch luyện từ tông môn nào?
Ai cũng không thể đoán được thân phận của Thập Cửu.
Trên lầu, Phượng Thiên Khải và Thập Như Tuyết cũng sững sờ. Phượng Thiên Khải nghi ngờ: "Nha đầu này nhìn không giống là đồng bọn của Vân Trọng Cẩm."
"Điện hạ đừng gấp, chúng ta trước tiên nhìn xem nàng muốn làm gì." Thập Như Tuyết nhíu mày, chịu đựng cảm giác không thích hợp hiện lên trong lòng.
Tiểu nha đầu này, làm nàng ta cảm thấy uy hiếp! Nhưng thật kỳ quái, họ không phải gặp mặt lần đầu tiên sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.