"Công tử!" Nô bộc sững sỡ: "Công tử, người sao có thể ăn, đan dược này lỡ có độc thì phải làm thế nào?"
"Ta tin Thập cô nương." Vân Kiều cười với Thập Cửu.
Thập Cửu cứu chàng, , không cần phải hạ độc nữa, hơn nữa, chàng tin Thập Cửu! Khi chàng mở mắt từ trong đau đớn do phát bệnh, đối diện với đôi mắt sáng ngời tinh khiết, Vân Kiều đã bắt đầu tin thân ảnh nhỏ bé ấy, dù chỉ là cô bé mười hai mười ba tuổi.
Cho noãn tâm ích khí hoàn vào miệng, rất nhanh Vân Kiều đã cảm thấy thân thể lạnh như băng của mình trở nên ấm áp, ngay cả vị trí trái tim luôn lạnh băng đau đớn như đâm vào cốt tủy, bây giờ cũng trở nên ấm áp nhờ tác dụng của đan dược, làm chàng cực kỳ thoải mái.
Vân Kiều: "Ta cảm thấy rất tốt!”
"Ta bắt mạch cho người." Thập Cửu giơ tay bắt mạch, mọi người không phát hiện sâu trong con ngươi Thập Cửu lóe lên sự kinh dị.
Đây là vì sao?
"Thập Cửu, noãn tâm ích khí hoàn của nàng làm ta cảm thấy rất thoải mái! Công dụng của nó thật sự tốt, tốt hơn bất kỳ đan dược nào mà ta từng ăn." Vân Kiều không chút keo kiệt khen ngợi Thập Cửu.
Thập Cửu nhìn Vân Kiều, khóe miệng nhẹ cong lên. Nàng cúi đầu đặt bút trên giấy viết vài chữ, sau đó đưa cho Vân Kiều: "Đây là cách điều chế noãn tâm ích khí hoàn, ngươi cũng thấy quá trình ta luyện dược rồi, sau này hết rồi thì có thể tự mình làm."
Vân Kiều sững sờ nhìn Thập Cửu: "Nàng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-thien-ha/1183811/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.