Chất lỏng màu trắng sữa vừa chảy xuống bụng của Lệ Quân, thần sắc củanàng bỗng sinh ra biến đổi khác thường. Nàng chỉ cảm thấy chất nước máttạo ra một luồng khí lạnh tỏa khắp châu thân. Khiến cho khí nóng từ từdịu xuống, đầu óc cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trí tỉnh táo hẳn ra.
Trung Cường trông thấy nét mặt kinh ngạc của Lệ Quân, chàng hơi chột dạ vì không biết là tốt hay xấu. Chàng liền vội vả hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy thế nào rồi?
Lệ Quân phấn chấn tinh thần, tươi tỉnh nét mặt, lập tức ngồi dậy nói:
- Đây quả thật là loại tiên đơn tối linh vô cùng công hiệu. Hiện giờtrong người cảm thấy khỏe khoắn như thường, tâm thanh khí thuận.
Trí Mẫn nghe vậy, ngơ ngác nói:
- Lạ thật, lúc trước muội vừa uống nước tuyết vào lập tức trong miệngnghe một mùi thơm và cảm thấy mát mẻ vô cùng. Nhưng khi nước ấy chảy vào trong bụng thì lại sinh ra một luồng dương khí, phân chia chảy về tứchi, cả người lập tức cảm thấy hôn hôn mê mê, buồn ngủ vô cùng, phải ngủ hơn một giờ sau mới tỉnh táo. Thật là hoàn toàn trái ngược tiểu muộilúc trước.
Trung Cường thấy Quân tỷ tỷ đã khỏi hẳn, lại thấy thái độ ngơ ngác của Trí Mẫn, chàng đột nhiên quên đi sầu khổ. Bất giác mỉmcười và lên tiếng giải thích:
- Vì lúc ấy nước tuyết có Băng Thiềm trong đó.
Trí Mẫn, Lệ Quân dường như đồng thanh cất tiếng hỏi:
- Thế bây giờ Băng Thiềm đâu rồi?
Trung Cường lập tức đáp:
- Trước kia đệ nuốt mất rồi!
Trí Mẫn nghe vậy, tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-than-thau/27424/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.