Các giống cái vốn đã sợ hãi, không có bạn đời bảo vệ, Bạch Tinh Tinh lại làm một trận như vậy, các nàng đều sợ đến gần như muốn khóc.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Bạch Tinh Tinh vừa đi vừa xin lỗi, nhìn vẻ hưng phấn của lũ con, nàng muốn dừng cũng không được, sớm biết vậy đã nhờ Lam Trạch giúp đỡ.
Bạch Tinh Tinh nói với mọi người: “Các cô đừng sợ, bong bóng này rất chắc chắn, giống cái chúng ta muốn làm vỡ cũng không được, đừng sợ.”
Các giống cái lúc này mới thả lỏng một chút.
Thấy sắp đụng vào bong bóng của Bach, Bạch Tinh Tinh vội nói: “Mau dừng lại, mau dừng lại!”
Lũ báo con phấn khích chạy thêm vài bước, sắp đụng phải mới dừng lại. Chỉ là bong bóng vẫn còn quán tính quay, nên vẫn va vào bong bóng của Bach.
Tay Phúc Đặc ấn xuống đất, ổn định hai quả bong bóng.
Lũ báo con vì dừng chạy, đầu tiên là bị hất văng ra sau, rồi đột ngột dừng lại ngã chồng lên nhau.
“Gào ô!”
Bạch Tinh Tinh lần lượt vỗ nhẹ vào đầu chúng, “Nghịch ngợm!”
“Huhu ~”
Lam Trạch bơi lại gần, liếc nhìn Phúc Đặc, nói: “Ngươi phải cẩn thận một chút, bong bóng không chịu được móng vuốt của giống đực đâu.”
Giọng của Lam Trạch không còn vẻ vô hại như khi nói chuyện với Bạch Tinh Tinh, giọng điệu trần thuật cũng pha chút lạnh lẽo.
“Ừm.” Phúc Đặc trầm giọng đáp, Bach trong lòng anh im lặng như một con rối gỗ, cô nép chặt vào bạn đời, thỉnh thoảng lại khẽ nói một câu “Đừng rời khỏi em”.
Bạch Tinh Tinh bò đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/4682832/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.