“Đương nhiên.” Moore không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
Bạch Tinh Tinh tựa lưng vào một thân cây to thô, tay day day thái dương đang đau nhức.
Nếu bây giờ nàng nói cho tộc Nhân Ngư biết Cầm đang ở Vạn Thú Thành, tộc Nhân Ngư chắc chắn sẽ lập tức đến Vạn Thú Thành cướp lại Cầm, g.i.ế.c c.h.ế.t Viên Vương cũng có khả năng.
Không phải tộc ta, tất có lòng khác. Chắc hẳn tư tưởng này ở đây càng mãnh liệt hơn, một đám người cá sao có thể chịu đựng được một giống đực Vượn tộc? Huống chi trong mắt tộc Nhân Ngư, là Viên Vương đã cướp đi người giống cái duy nhất của tộc họ, e là cũng chẳng khác gì thú lưu lạc.
Chỉ là… lỡ như Cầm ra sức bảo vệ Viên Vương, khiến họ hòa thuận chung sống, thì nàng sẽ bị hai mặt thụ địch.
Đến lúc đó nơi này cũng sẽ không còn an toàn nữa.
Vẫn là nên chờ một chút, cứ xem tai nạn mà Viên Vương nói có đến không. Nếu là giả, thì nàng cũng sẽ làm một nhà tiên tri, ai sợ ai chứ.
Muốn biến mình thành một tồn tại như thần minh, nàng vẫn có cách.
Những trò như lợi dụng mật ong, để kiến ăn lá cây thành các hình dạng khác nhau, những trò lừa bịp như vậy trên TV có đầy, Bạch Tinh Tinh cũng có thể lợi dụng kiến thức vật lý và hóa học đã học để nghĩ ra vài trò.
“Ta đưa nàng về.” Moore thấy Bạch Tinh Tinh đứng yên bất động, bèn mở lời.
Bạch Tinh Tinh cũng không còn hứng thú khám phá địa bàn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/4682581/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.